.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Phố ơi




Anh biết chẳng thể nào giữ nổi chân em
Khi mắt em... đã nhìn về phía khác
Nhưng còn đây, một tấm lòng mộc mạc
Mong là nơi yên ổn, lỡ em buồn

Có thể nào hạnh phúc giữa cô đơn?
Em chẳng tin đâu, nhưng anh thì có đó
Cây trong vườn vẫn dập dìu trước gió
Anh tin đời vẫn còn có tình yêu

Em biết không, anh qua phố mỗi chiều
Đường đông lắm, ai cũng người một vẻ
Nhoi nhói thôi, một niềm đau cựa khẽ:
Một mình anh, đi cô lẻ giữa bao người

Phố chúng mình vẫn vậy, cứ xinh tươi
Dù trong phố vẫn nhiều người hiu hắt,
Như trong anh, còn rất nhiều nhỏ nhặt
Nhưng nhớ em, tất cả đã quên rồi

Anh chẳng mong em có lúc đơn côi
Tựa như anh, giữa dòng đời mải miết
Những niềm đau, xin để mình anh biết
Chôn trong lòng, có thua thiệt gì đâu?

Trước em nói, phố mình quá nhiều mầu
Khi đêm xuống, khó tìm đâu yên ả
Đường ầm ào, người xe qua vội vã...
Em đi rồi, phố trăm ngả ngỡ đều im

Hoa bằng lăng, tím đâu kém hoa sim
Hè nở rộ mà kỷ niệm khuất lấp
Đường thì rộng, sao chân đi cứ vấp
Mỗi con đường... kỷ niệm ngập ngừng rơi...

Phố một thời, và mãi mãi, phố ơi
Mang hình em cho một người khắc khoải
Nhớ lúc nồng nàn để lòng đau tê tái
Yêu phố mà chẳng tìm lại được nhau!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét