.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Bài thơ không gửi

Bài thơ tôi viết tặng người
Mượn hương hoa sữa, mượn trời mùa Thu
Mượn nôn nao tiếng chim gù
Mượn thương nhớ bữa hình như em buồn

Bài thơ viết giữa cô đơn

Một chiều nắng nhạt, gió hờn bỏ đi
Xa xa mấy tảng mây chì
Nhìn như trách hỏi: viết gì cho em?

Bài thơ tôi viết giữa đêm

Không gian lặng ngắt, vần thêm khó tìm
Hay thôi, cứ thế lặng im
Kệ cho mấy đợt trong tim sóng gào

Viết cho em giữa lao xao

Phố vừa thức dậy bước vào ngày xanh
Có bao nhiêu giấc mơ lành
Xin gom tất cả để dành cho em

Nhớ bao đêm ấy chong đèn

Đợi em... chợt thấy nắng lên... Nắng buồn
Em cô đơn, tôi cô đơn
Ngược đêm, ngày đến mỏi mòn... Đắng môi

Có chi bổi hổi bồi hồi

Tựa như... sao cứ đứng ngồi chẳng yên
Dung nhan xinh, dáng em hiền
Mà sao khổ sở, muốn điên anh rồi

Chắc gì em nhớ tới tôi

Đến rồi đi, chỉ vài lời xã giao
Bữa hôm có ngọn gió nào
Lời em không tiếng, ngọt ngào, ấm êm

Từ hoang tàn, lửa em nhen
Từ trơ cằn, một niềm tin trỗi mầm
Hồn tôi phờ phạc, lặng câm
Từ em, róc rách suối ngầm đã reo

Mặc cho ai nói bọt bèo
Mây bay... sao gửi hạt gieo lưng trời
Thuyền nan đòi muốn xa khơi...
Con tim cứ hát những lời nhớ em

Bài thơ viết mượn thân quen

Với bao xa lạ nhớ tên một người
Muốn gửi mà chẳng có nơi
Thì thôi mượn gió xa xôi cũng đành

Bài thơ có phải màu xanh

Bao năm chắc cũng sẽ thành khói mây
Phải chi em ở đâu đây
Quanh co, chắc cũng có ngày gặp nhau

Thơ gì viết đẩu đầu đâu

Có khi em đọc, lầu bầu mắng cho
Em như giấy mỏng thơm tho
Chắc không nỡ để tơ vò anh nhe

Hay hôm nào đọc em nghe

Người dưng viết đấy, anh thề, tin không
Ôi chao, cái sự lòng vòng
Khó như tát cạn bể Đông chẳng bằng!

Em ơi, có biết cho chăng?


                                          HN, 200...