Chiều tàn, nắng vụn vỡ từ lâu
Gió vẫn miên man một điệu sầu
Thoáng nhớ... như mọi lần vẫn thế
Khẽ cồn cào... lặng lẽ... chìm sâu
Đêm mỏng tang như giấy lật trang
Lẻ loi nghiêng dưới ánh đèn vàng
Cây phượng vỹ một mình đón sáng
Thắp lưng trời những đốm lửa loang
Rằng thôi quên, sao chẳng đành quên
Tháng Năm, trời xanh trong..., nhói lên
Quên nỗi nhớ một người... khó thế
Càng xa thêm càng vẻ thêm bền
Chắc em giờ quên: đã tháng Năm...
Phố và anh phấp phỏng trông thầm
Như một sớm nồng nàn, em đến
Ngỡ mơ... mà thoắt đã bao năm
Em ở đâu, biết có bình yên
Phố đầy hoa, sóng mộng nâng thuyền
Anh đi giữa đất trời quen, lạ
Nhớ em, hình như vẫn y nguyên