mơn man gió thoảng lời tình yêu
nắng thưa phớt nhẹ trên sương mỏng...
Mơ, một thoáng thôi đã quá nhiều
Hôm nào em bảo đã rêu phong...
Sương đọng trên cây chợt tuôn dòng
Tháng Ba, ai dễ đi tìm nắng
em hỏi buồn xem có biết không?
Ừ thì quên được, cứ quên thôi
giống xưa, Đêm làm bạn anh rồi
Vì ta xa mãi nên thành phố
đâu nói lên lời đau chia phôi
Thương em nay đã hóa lỗi lầm
con tim ứa lệ chỉ lặng câm
Dòng thơ anh gạn từ đêm trắng
để tự ru anh những nốt trầm
Giấc mơ ai chắp cánh, quên về
để hồn thổn thức giữa cơn mê
Sớm nay chẳng giống như bao bận
anh đã mơ em chợt quay về