.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

NHÌN LÁ PHONG RƠI

Người gửi cho tôi cảnh rừng phong
Vào một buổi chiều rét giữa đông
Có phải nhủ rằng thu tàn muộn,
Hay biết lòng tôi nhớ nắng hồng?

Tôi đã từng qua những buổi chiều
Nhìn rừng phong đỏ, lúc cô liêu
Nghe hồn xao xác trong chiều vắng
Tim thổn thức như buồn rất nhiều

Có lẽ vì tôi sinh mùa thu
Hay bởi thu như cuộc giã từ?
Đã lâu, lâu lắm rồi, cô ạ
Khi lá lìa cành..., tôi thấy như...

Tôi nhớ một người, buổi thu trong
Người đã chở che vết thương lòng
Đã nguyện cầu cho tôi phải sống
Đã thổi hồn tôi những ước mong

Rồi mùa thu trôi, mỗi thu trôi
Tôi đã ngóng trông, kiếm tìm người...
Chẳng lần nào gặp, hồn sầu héo
Như lá rơi, mà không đáy rơi...

Chuyện là vậy đấy, hỡi cô ơi
Qua nhiều cảnh đời, qua nhiều nơi
Mỗi khi thu cạn, nghe lòng chết
Nhìn lá rơi... mà ngỡ kiếp người

Dù sao cũng phải cảm ơn cô
Nhiều lúc nghe hồn đang héo khô
Chợt nhớ vẫn còn cô và nắng
Để thấy đời chưa đến hững hờ!

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Bài thơ cuối cùng

 
Qua rồi những mùa đông lâm ly
Nghe gió mưa, buồn rũ xuân thì
Nền trời in những cành xưa cũ
Dấu tình sầu, em nhủ: quên đi...

Có lẽ một ngày rồi cũng phai?
Chợt ngày nào đón ánh ban mai
Có thấy lòng mình còn thương lắm
Cũng thôi, gượng nén những u hoài

Anh viết một lần này rồi thôi
Thoảng như đâu đó tiếng em cười
Muốn được soi vào đôi mắt ấy
Để thấy hồn còn chút tinh khôi

Viết cho em, muốn những dòng vui
Sao mỗi câu luôn thấy ngậm ngùi
Con chữ vô hình không giấu được
Như lòng day dứt mấy khi nguôi

Em hỡi, cuộc đời có bao năm
Thương nhau qua bao cuộc thăng trầm
Chẳng muốn lưu, dành nơi cõi tạm
Lời tình buồn... Tội chốn xa xăm...

Gạn tìm trong mỗi ngày, niềm vui 
Như có em bên, suốt chặng đời
Có lúc nào không, trong giấc ngủ
Mơ về khoảng trời, thoáng mây trôi?

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Có thể là anh đã viết thay em

 


Đêm nay, em lại dỗ dành em
Chẳng dám như anh: buồn - say mèm
Giọt sầu in gối, canh trường vắng
Nhòe mắt thương ngày ta mới quen

Hôm nào hái nắng ở vòm cây
Thả xuống hồn em một giấc đầy
Giờ anh xa mãi, dần xa mãi
Nắng cũng không về, em lắt lay

Bạn em, đứa lấy chồng năm trước
Mấy đứa năm nay cũng sắp rồi
Năm ngón tay dài, em gầy guộc
Quệt vội giọt buồn len lén rơi

Hàng điệp đã vàng rồi, anh nhỉ
Mẹ nói năm nay nắng rõ nhiều
Nhờ anh hái giùm nhành phượng vỹ
Thắp cháy hồn em lúc muốn yêu

Con đường hoa nắng vẫn như mơ
Em vẫn thương anh, lòng vẫn chờ
Hoàng lan vẫn mềm thơm ngõ nhỏ
Đêm vẫn dài cho vắn câu thơ

Em thay anh chắn những làn mưa
Để lối mình quen còn vết mùa...
Hồn yêu nhen mãi, cay nhòe mắt
Chẳng biết bây giờ đã cháy chưa

Em nhớ, anh rằng: sẽ ghé thăm...
Nên từ dạo đó, em trông thầm
Hoa sữa đã thơm trong lòng phố
Anh vẫn chẳng về... sương đã giăng

Anh hứa sớm về thăm phố xưa
Bàn tay em đếm kín bao mùa
Chẳng biết nụ cười quên mất tuổi
Chẳng biết em giờ biết khóc chưa

Phố em, nay có bao nhà mới
Đường bớt quanh co, cũng dễ tìm
Anh có nhớ, mấy lần rất vội
Nhầm ngõ..., anh cười: như ú tim? 

Nghe nói người ta vừa xây mới
Mấy lối công viên, cũng muốn vào
Vắng anh, em giấu buồn trong áo
Em sợ gió cười, mây giễu rao

Lối về xa hút, phải không anh?
Em vá thời gian mãi chẳng lành
Khoảng trống mỗi ngày như rộng mãi
Nhớ chẳng lấp đầy thoáng mong manh

Mẹ mới mang về giành cúc nhỏ
Mẹ bảo hoa này tươi được lâu
Anh ạ, em gượng cười cũng khó
Chẳng giấu được buồn trong mắt nâu 

Lao xao nghe gió vườn khuya vắng
Mai lá lại rơi, ngỡ chuyển mùa
Hồn em thổn thức bao chiều lặng
Nghe gió đêm về muốn hóa mưa

Đã rất lâu rồi, câu thiết tha
Chỉ có trong mơ thôi, anh à
Phố vắng anh rồi, buồn mưa nắng
Ai viết thơ tình cho xót xa

Rồi mai mây, gió cợt đùa nhau
Quạnh quẽ, đìu hiu, trời thay màu
Em sợ bốn mùa rồi cũng khác
Khi người cười, là lúc em đau

Đêm nghe đã lạnh, đã ngừng trôi
Nỗi nhớ anh đã chật cứng rồi
Em chẳng thể nào ru em được
Muốn cất lời, lại mặn trên môi 

Đã lâu, lâu lắm chẳng gặp nhau
Rặng liễu nhà em biết có sầu?
Vàng có thắm không, bờ hoa cúc?
Mành chuông gió nữa, có reo lâu?

Vết dấu buồn, em gửi lại tôi
Chiều đông... khép nép, gió lưng trời
Lẻ loi cánh nhạn bay lạc xứ
Một vệt trở trăn nhói mãi thôi

"Ngây" em chẳng còn "thơ", anh ạ
Nhiều lúc mặn môi để hé cười
Này anh tàn nắng còn vương mắt
Em muốn xin người một đốm chơi

Cuội tròn em nhặt ở ven sông
Về xếp cùng nhau một góc phòng
Đừng cười em nhé, em buồn đấy
Nhìn chúng "mòn" em khỏi "xói" lòng!

Em biết từ nay lại héo mòn
Bần thần nhặt lá, tiếc ngày son
Rời xa nhau mãi, theo về đất
Có lẽ Tình em Nợ vẫn còn

Em biết làm sao quên anh đây
Khi đêm còn thoảng chút tình cay
Khi ngày còn mượn khuôn hình cũ
Mây, gió cũng vờ như bao nay

Mắt em chẳng biếc, mắt em nâu
Môi cũng chẳng tươi, môi nhạt mầu
Mây cũng chẳng còn bay một thoáng
Như lời anh viết lúc xưa đâu

Đôi mắt nâu, giờ không trong nữa
Tóc em lâu cũng hết đuôi gà
Ai trả cho mình ngây thơ cũ
Tiễn nắng đi về lưng núi xa...

Em rẽ ngôi buồn, thay thả tóc
Sợ bước chênh vênh những lối trần
Tiếng cười cũng trốn, lâu không gặp
Trời chiều, lặng nhất lúc chuông ngân

Em chẳng biết: mai em còn nhớ
Dấu hình anh... vỏn vẹn ngôn từ...
Hồn em nặng, như người mang nợ
Phố anh và phố ảo, lời ru... 

Thôi, phố ngày xưa quen nắng, mưa
Đón hồn em như lá cuối mùa
Một mai gió rải, xin chừa lối
Để bước anh về, riêng cõi xưa

Thôi, sợ đêm về chạm nỗi đau
Thôi, sợ ngày rơi từng nếp nhàu
Về xếp nỗi buồn chưa dạn dĩ
Vô tình sau, trước cũng như nhau!

Em muốn đợi anh tìm mùa thu
Ngước lên cao, tìm chút nhân từ
Nhìn màu lá, xót thời đã lỡ
Trả lại đời..., mình lại vừa như...

Môi em khát được tiếng gọi Anh
Thèm được hờn ghen, được dỗ dành
Ngày tháng bây giờ trôi chậm quá
Thế mà buồn cũng chín xuân xanh

Còn ai chia em mùa hoa sữa
Khi tàn thu, đêm, phố tiễn nhau?
Còn ai hái chùm hoa màu lửa
Lúc hè sang, nỗi nhớ lên màu?

Còn ai? Sông đỏ cho đồng xanh
Còn ai? Tóc liễu, gió rung mành
Còn ai? Chiều vắng, hồ sương trắng
Anh ạ, phố buồn như bức tranh

Chẳng còn cuống quít nữa mừng vui
Chẳng còn lưu luyến nữa ngậm ngùi
Mộng đón, tiễn anh..., giờ đã hết
Phố trầm ngâm... phố giống em côi... 

Đêm nay, đêm cuối cùng, anh ơi
Mưa thì đã mưa kín ngày rồi
Thật tiếc quên dành dăm sợi nắng
Nỗi buồn em ướt, lấy gì phơi?

Anh có thể vui, có thể quên 
Còn buồn em mãi, buồn không tên
Như loài hoa dại thời xa ngái
Khép cánh, dù rung ngọn gió mềm

Em như người đi ngược gió thôi
Gọi mãi anh, chẳng thấu đến người
Nhiều khi chan buồn, ăn bữa tối
Thương thìa thua đũa - chẳng có đôi

Trong phố quen, em thấy như người lạ
Bàn tay, đau, ve vuốt lá rơi vàng
Em rất sợ con đường chia hai ngả
Thơm nỗi buồn hoa sữa lúc thu tan

Những ngày mây xuống phố, rong chơi
Ai thả thuyền neo sầu lưng trời
Anh ạ, lâu dần em cũng biết
Mỉm cười... cho ký ức như vôi

Em cố ngân nga những nốt trầm
Chỉ nghe vọng lại tiếng buồn câm
Mưa ngưng, vẫn lắng sầu rả rích
Em sợ hồn em lại khóc thầm 

Em vẽ nỗi buồn không có anh
Mà tô, mà sửa mãi chẳng thành
Nhìn phố không hồn, anh sẽ trách
Nên dở dang hoài, anh hỡi anh!

Em về con phố, ngóng xa xôi
Nhìn nhà cao lấp bóng xe, người
Cây bàng xanh tán tròn đầu ngõ
Chưa đỏ trời... như lúc thu vơi

Hạ đương thắm, thương mình côi, bạc
Mấp máy môi, se sắt... em cười
Tiếng chim gù... bao lần vẫn thế
Rót vào lòng em... xót xa thôi

Anh ạ, em như con sâu ngủ
Mẹ mắng, mẹ la em tối ngày
Em sợ giấc buồn chưa đủ cữ
Con gái, ai mà dám men cay!

Thôi anh, lặng lẽ em về đây
Em sợ đi lâu, Mẹ la rầy
Gửi anh tia nắng trong chiều muộn
Có nỗi buồn em vương sắc mây

Em về cắt tóc con búp bê
Nó sẽ thay em giữ tóc thề
Áo em mầu đã phai phai nhạt
Mẹ nói: em giờ như gái quê

Chắc cũng phôi phai lời gió bay
Phố lại bừng lên từng khuôn ngày
Trong nét xa vời, nguyên dấu Đợi
Hạt nắng xoe tròn cho mắt say

Em muốn anh như kẻ chung tình 
Ngày sau khỏi hổ tiếng trung trinh...
Chào nhau tựa gió hôn làn tóc
Mà bão, mà giông nổi sóng kình

-----------------------------------------------------

Đêm nay, trời vạn ngàn sao
Đố anh biết được ngôi nào - mắt em?
Đêm nay mới gọi là đêm
Để em mệt lả, say mềm câu thơ

Anh ơi, chờ đến bao giờ
Em nghe con sóng vỗ bờ mà đau
Phố đêm muôn sắc, muôn màu
Sao em cứ thấy hao hao mắt buồn

Bây giờ, nghe gió thiu thiu
Mi dài muốn khép một chiều chênh vênh
Anh đi, lâu, phố buồn tênh
Đêm nay, chợt tiếng thác, ghềnh gọi ai

Em đi tìm thoáng yêu xưa
Chiều nghiêng về bóng một mùa sinh sôi
Hoa tưng bừng, nắng dỗ mời
Chỉ con gió đoảng, quên lời gửi nhau

Hồn em, có lẽ không màu
Lòng em phủ trắng nỗi đau... không lời
Chiều nghiêng, không hạt mưa rơi
Chỉ hun hút phố một thời... vô tri

Anh cho em cánh hoa chờ
Để bao năm khắc khoải mơ xuân về
Anh cho em nửa câu thề
Để day dứt lối đi, về thơ em

Buồn từ xa hút ngàn mây
Buồn từ vô cảm bao ngày rong rêu
Buồn từ khoảnh khắc trong veo
Gặp nhau, hoang tưởng bọt bèo cũng thơ

Chẳng như sấu chụm trên cành
Tuổi me xanh, nhớ chưa thành... đã quên
Chẳng như nỗi nhớ không tên
Buồn như chỉ réo gọi miền... hoang vu

Trầu cay, một mớ ba đồng
Người chưa kịp hỏi, tơ hồng đã buông
Tưởng như đêm ấy trăng suông
Mà mười năm nhớ, căn buồng cô đơn!

Dòng sông bên lở, bên bồi
Hồn anh đã cạn mất rồi phù sa
Con thuyền từ cánh lá đa
Vầng trăng cổ tích... giờ là nỗi đau

Bao giờ cho đến tháng 3
Hội xuân, trống ngực như là... trống khua
Hôm nao em bỏ lễ chùa
Nhớ ai như bị bỏ bùa, hỡi anh?

Gió trêu tóc liễu rối bời
Sao anh đi mãi, thẹn người duyên em
Chiều đi qua những thân quen
Lòng em lạ lẫm, buồn nhen mắt rồi

Tuổi thơ còn cháy phượng hồng
Bằng lăng còn tím hồn trông người về
Em rơi rớt nét chân quê
Phố nay cũng khác, câu thề cũng phai

Phải chi làm kiếp con trai
Phải chi anh cũng có vài phần em
Phải chi rải nắng cho đêm
Để thôi héo hắt bên thềm, nhớ nhau

Anh yêu em ít hơn người
Thì thôi, xin để bao lời gió bay
Anh nhiều hơn họ: đắng cay
Thì thôi, xin nợ kiếp này đơn phương!

Mẹ coi tháng đẹp ngày lành
Em qua bên ấy, sao anh vẫn chờ?
Cho buồn nhòe cả câu thơ
Mắt môi xưa... có bao giờ ướt không?

Phố còn ôm cả dòng sông
Thương anh, ôm cả mộng lòng chẳng quên
Gió trông mây, bến trông thuyền
Vôi kia sao bạc tô duyên cau, trầu

Đã hay bao chuyện bể dâu
Sao còn thổn thức áo mầu đã phai
Em mong đêm ngắn, ngày dài
Tinh khôi một sớm ban mai lại về

Gượng cười che nét ủ ê
Em ra phố, chẳng dám về lối quen
Đời không dành chút hờn ghen
Cho buồn em mãi nhỏ nhen, một mình

Đêm đêm, khi phố lặng thinh
Phòng khuya, em vẽ bóng mình liêu xiêu
Phải chi anh - một trời yêu
Phải chi khóc được trăm chiều, nhớ anh!
 

Nỗi buồn thật khó để dành
Cho đi chẳng hết, mỏng manh vẫn buồn
Trông đời vui, thấy buồn hơn
Trông thu tàn, thấy cô đơn dậy mầm

Đêm nay, một mảnh trăng treo
Nửa đầy như đã mòn theo dáng gầy
Nhớ sao cho hết đêm nay
Thì thôi, lặng lẽ vạn ngày dở dang! 

Trăng mòn như mỏng con thuyền
Hồn em buông lửng, nét duyên cũng ngàn
Anh ơi, mấy dặm quan san
Hạ còn chưa bén, thu tàn đã nghe

Cây trơ cành... lá đã rơi
Sáng nay, thu tiễn một người sang đông
Khép mơ xanh, gói mộng hồng
Giã từ quyến rũ, theo chồng em đi 

Em đi về phía không anh
Một ngày trơ trọi, phố thành hoang vu
Em toan rũ cõi ngục tù
Bóng anh sao vẫn đầy như nỗi buồn

Gió buồn như tiếng thở dài
Lá rơi, anh nói gót hài - bước em...
Thế mà đã mấy trăm đêm
Em ngồi em viết cho em thơ tình

---------------------------------------------
 

Em thèm gót chân trần đùa vui trên cỏ mượt
Anh mờ xa như bóng núi tuổi thơ ngây
Chiều phố có mưa đâu, mắt bỗng nhòa, mi ướt
Con đường về... che kín phố đương xây

Em buồn xo như con mèo ngày mưa rét
Vùi mình, chẳng mở mắt ngắm nhớ quên
Như ngày nhỏ, em tưởng con mèo chết
Em sợ nỗi buồn này mãi mãi cũng không tên



Xin chân thành cảm ơn khuctriam đã thương tình lưu lại - 2011