.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Bài thơ cuối cùng

 
Qua rồi những mùa đông lâm ly
Nghe gió mưa, buồn rũ xuân thì
Nền trời in những cành xưa cũ
Dấu tình sầu, em nhủ: quên đi...

Có lẽ một ngày rồi cũng phai?
Chợt ngày nào đón ánh ban mai
Có thấy lòng mình còn thương lắm
Cũng thôi, gượng nén những u hoài

Anh viết một lần này rồi thôi
Thoảng như đâu đó tiếng em cười
Muốn được soi vào đôi mắt ấy
Để thấy hồn còn chút tinh khôi

Viết cho em, muốn những dòng vui
Sao mỗi câu luôn thấy ngậm ngùi
Con chữ vô hình không giấu được
Như lòng day dứt mấy khi nguôi

Em hỡi, cuộc đời có bao năm
Thương nhau qua bao cuộc thăng trầm
Chẳng muốn lưu, dành nơi cõi tạm
Lời tình buồn... Tội chốn xa xăm...

Gạn tìm trong mỗi ngày, niềm vui 
Như có em bên, suốt chặng đời
Có lúc nào không, trong giấc ngủ
Mơ về khoảng trời, thoáng mây trôi?

2 nhận xét:

  1. GiangHa 05:39 Ngày 05 tháng 2 năm 2016

    Thương lắm người ơi chuyện chúng mình
    Tháng ngày rong ruổi cuộc mưu sinh
    Đường xa vạn nẽo không cùng lối
    Xin giữ dùm nhau, một chút tình!

    **

    Em viết một lần này rồi thôi
    "Bài thơ cuối cùng" lệ có vơi?
    Ái ân ngày củ giờ hư ảo
    Bão táp phong ba giữa cuộc đời

    **

    Anh hỡi xin người quên nổi đau
    Tình xưa nuối tiếc chỉ thêm sầu
    Tìm vui ngày mới lòng thinh lặng
    Hạnh phúc đâu xa tận chốn nao!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhungngayddaqua Kn 07:51 Ngày 18 tháng 02 năm 2016
      Khi viết cho em bài cuối cùng
      từng lời bối rối, dạ mông lung
      nhớ thương như mạch trên non chảy
      chẳng biết làm sao để chặn dừng

      Khi anh viết nốt lần này thôi
      con tim lớp lớp sóng bồi hồi
      nén những nghẹn ngào, lưu luyến ấy
      Một ngày... buồn theo sóng xa khơi...

      Xin em đừng hỏi có buồn không
      Sẽ chẳng bao giờ hết chờ trông
      "đường xa vạn nẻo không cùng lối"
      con tim như vẫn có em cùng

      Hạnh phúc? Hình như giản đơn thôi
      được nhớ một người lúc đơn côi
      được mong em sống trong yên ấm
      để nổi đau phai nhạt giữa đời

      Xóa