.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

Khóc cho tình nào xa




Con phố ồn ào, bỗng lắng sâu
Mặc cho đời sống vẫn muôn mầu
Từ khi em đã đi, rồi vắng
Âm ỉ lửa buồn đôi mắt nâu
 
Anh nghĩ mai kia em lại về
Như anh mãi nợ nghĩa phu thê
Tình ta vun đắp bao ngày ấy
Chỉ tạm xa thôi, chẳng cách lìa  

Đâu biết tạm xa để càng xa
Năm tháng nào phai thêm nhạt nhòa
Lẳng lặng nghe mùa chim xây tổ
Quặn lòng thơ khóc lặng... tình ta

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Con đường không tuổi



Em có hay chiều nay trên lối cũ
hàng cây xưa sương bỗng phủ trắng mờ
Chẳng còn em để anh được làm thơ
lòng cứ nhói giữa hai bờ... chật vật...

Mây thấp giăng che màu bầu trời thật
khoảng hư vô, chất ngất nhớ chợt về...
Tiếng còi xe ngắt quãng nửa cơn mê,
Thương em quá giữa bộn bề thường nhật!

Chưa phải thu, sao trời chiều se sắt
nhẹ qua vai gió thoảng cũng gai người
Cứ lặng thầm, mặn chát thấm đôi môi...
Chiều đã nhạt... khuất mất rồi Tây phủ

Kỷ niệm xưa chật con đường liễu rũ
quắt quay nghe tiếng chim rủ nhau về
Bước chân buồn, phố hun hút, lê thê
đi mãi chẳng trọn lời thề đôi lứa

Chiều nay

Chiều nay, ta về phố cũ
Nghe mưa khóc chuyện tình buồn
Xót xa một thời chưa đủ
Mấy mùa mòn xói mưa tuôn?

Chiều nay, mắt nâu thờ thẫn
Trông theo lối hẹn, ngõ thề
Đôi hàng cây bàng đứng ngẩn
Dòng người... như nối cơn mê

Chiều nay, mình ta về lại
Mộng du, tìm dấu hình hài
Ngực đau, đau hoài đau mãi
Phố còn nguyên bóng dáng ai

Chiều nay, và bao chiều nữa
Ăn năn, chẳng thể giã từ
Phố ngày xưa, tình một thuở
Người ơi, người ơi giá như...

Không đề

Chiều về, tháng sáu nắng còn thanh
Nhìn đời trôi mà hồn chòng chành
Nườm nượp người, xe... sao buồn vắng
Lâu rồi, xa quá tiếng em, anh!

Phố ơi




Anh biết chẳng thể nào giữ nổi chân em
Khi mắt em... đã nhìn về phía khác
Nhưng còn đây, một tấm lòng mộc mạc
Mong là nơi yên ổn, lỡ em buồn

Có thể nào hạnh phúc giữa cô đơn?
Em chẳng tin đâu, nhưng anh thì có đó
Cây trong vườn vẫn dập dìu trước gió
Anh tin đời vẫn còn có tình yêu

Em biết không, anh qua phố mỗi chiều
Đường đông lắm, ai cũng người một vẻ
Nhoi nhói thôi, một niềm đau cựa khẽ:
Một mình anh, đi cô lẻ giữa bao người

Phố chúng mình vẫn vậy, cứ xinh tươi
Dù trong phố vẫn nhiều người hiu hắt,
Như trong anh, còn rất nhiều nhỏ nhặt
Nhưng nhớ em, tất cả đã quên rồi

Anh chẳng mong em có lúc đơn côi
Tựa như anh, giữa dòng đời mải miết
Những niềm đau, xin để mình anh biết
Chôn trong lòng, có thua thiệt gì đâu?

Trước em nói, phố mình quá nhiều mầu
Khi đêm xuống, khó tìm đâu yên ả
Đường ầm ào, người xe qua vội vã...
Em đi rồi, phố trăm ngả ngỡ đều im

Hoa bằng lăng, tím đâu kém hoa sim
Hè nở rộ mà kỷ niệm khuất lấp
Đường thì rộng, sao chân đi cứ vấp
Mỗi con đường... kỷ niệm ngập ngừng rơi...

Phố một thời, và mãi mãi, phố ơi
Mang hình em cho một người khắc khoải
Nhớ lúc nồng nàn để lòng đau tê tái
Yêu phố mà chẳng tìm lại được nhau!

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

Xót xa

Em bỏ lửng cuộc đời… trên chiếc đu quay
…Theo đà bay, giấc mơ hồng cao vút...
Anh điên khùng, gầm gào trong đột ngột
Lửng lơ… chìm, đau thoảng thốt trong mơ

Vẫn biết rằng: đời luôn có bất ngờ
Nhưng đón nhận… đến bây giờ... vẫn xót
Tiếc nuối gì chuỗi ngày xanh dịu ngọt
Nắm chặt tay: tình vẫn lọt tựa cát rồi

Số kiếp nào buồn khổ thế, em ơi
Từng ngày yêu-đau-thương… đời chửa khép!
Ai yêu chẳng mơ những gì thật đẹp
Mà vết đau: miệng mãi khép nửa chừng!

Chắc mai này ta sẽ hoá người dưng,
Chẳng còn nữa những ngập ngừng hơi thở...
Hoa sẽ… tàn, giấc mơ… đừng có vỡ
Để nhìn quanh phải nức nở bên người

HN, 2002

Bài thơ đầu tiên

Em ơi, trước lúc chia tay
Anh kể điều này, em cố ráng nghe
Mong em đừng vội cười chê
Ai kia sao nỡ bội thề với ai

Không đâu, anh chẳng nhạt phai
Nhưng mà khổ quá, chuyện hai đứa mình
Em xinh, chỉ tại em xinh
Em giống như biển, làm anh như thuyền

Nụ cười chúm chím thật duyên
Mẹ cha khéo tạc mắt huyền xa xăm
Em hiền như ánh trăng rằm
Để anh lâm cảnh mưa dầm thấm sâu

Chắc em chẳng hiểu được đâu
Lòng anh thật quá buồn rầu xa em
Gặp em, rồi biết, rồi quen
Để anh chợt chớ, chợt quên một thời

Từ mai, hai đứa hai nơi
Phải chi em nhớ đến tôi một lần!
Rồi anh tự hỏi phân vân
Ngày mai em sẽ dừng chân bến nào?

Thôi đành thế, biết làm sao
Cầu mong hạnh phúc ngọt ngào đón em!

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Điều ai cũng có

... về những niềm vui, những nỗi buồn và cả những điều bình thường nhất mà mình đã được trải nghiệm qua thời gian sống. Cảm nhận của riêng tôi.