Mặt hồ im in bóng mây trời Hàng cây trầm ngâm dáng buông lơi Gió đã lặng những lời se sắt Chiều không tơ vương, nắng xa vời
Có đàn chim bay đi tránh đông Góc công viên vẫn thoáng hoa hồng Sương, như phố sau làn voan trắng Tiếng chuông chiều... trôi giữa thinh không
Thổi bùng khao khát lửa hồn anh... Thầm mộng Thu này em sẽ qua Những người yêu nhau vẫn thế mà Khắc khoải... từng giờ... lay lắt đợi... Nắng tàn... Phố lạnh... Trắng sương sa
Phố sá rộn ràng, lòng ngẩn ngơ
Mong em, thấp thỏm đến ngây khờ
Hàng cây tối sẫm rồi, hơi lạnh
Tê tái theo về lối bơ vơ
Em hỡi, khi ngày sang, mới sang
Có biết bên này: đêm, phố mang
Nỗi nhớ vô bờ... Thu sắp cạn
Một người như đã... sắp như đang... HN-2004 (từ những bài thơ không gửi)
Có còn ai thức với đêm nay Phố đã ngủ im dưới sương dày Ngại giấc mơ buồn không mầu sắc Viết dở đôi dòng, mắt đã cay Những muốn hòa tan giữa sóng đời Sao lòng cứ vậy, chẳng hề nguôi Mùa thu đang cạn, mùa hoa sữa Gió thoảng hương đưa, phố nhớ người Ngại giấc mơ buồn, ... đợi sớm mai Ngày nao đêm đã tựa sông dài Thuyền mơ tôi đón người... Nay lạ Đêm này - đêm khác, chẳng còn ai Người hỡi hay chăng đêm, mỗi đêm Nỗi buồn tôi mơ một giấc mềm Tình đã xa vời... hương còn đọng Ngại giấc mơ buồn, ... nên nhớ thêm
Chưa lần nào anh thử cố quên em nên chẳng biết những nỗi niềm có thể Chỉ hình dung có một ngày như thế đã đủ buồn, đã đủ để rưng rưng Phố tàn đông, có đôi lúc nắng hừng ngày vẫn lạnh, gió vẫn từng cơn buốt như thể vô tình, một lần ta mai một giữa chốn đông người, bất chợt tưởng quên nhau Có lẽ sau này anh chẳng nhớ nổi đâu những con chữ thuở ban đầu đã viết nhưng chắc có một điều em vẫn biết màu của khoảng trời, xanh biếc nhớ mùa thu Ai hiểu nỗi đau khi không thể giã từ cũng không thể một lần như cùng tận? Em ơi, trả sao đây khi lòng còn vương vấn nên vẫn thế, vạn lần, anh mắc nợ mai sau
Đêm rộng quá, bóng người chẳng là bao Anh vẫn muốn thu mình vào nhỏ nữa Đêm mùa đông. Trong lòng anh khát lửa Em ở đâu, lần lữa chẳng quay về?
Đêm dài quá, có khi nào em nghe Anh gọi mãi... Gió bên ngoài hun hút Mong giấc mơ, mơ dáng hình quen thuộc... Chợt ngày sang, lòng tê buốt... Hoang tàn!
Đêm - sông dài, mộng tựa chuyến đò ngang Bờ bên ấy, còn dịu dàng em đợi Đất khát khô, mưa chùng chình chẳng tới Hạt tình yêu vùi mãi chẳng xanh mầm...
Đêm thật gần, đêm cũng quá xa xăm Phải đối diện với thăng trầm, hoài vọng... nhiều khi chẳng rõ mình là hình, hay là bóng Lỡ để tình yêu bay mất rồi. Vô vọng nhớ về em...