Gió về trong phố buổi đầu đông
Đùa trêu những xác lá xoay vòng
Ánh mắt một chiều không nắng chiếu
Xa vời, heo hút, xót xa trông...
Gió lùa trong cánh áo mỏng manh
Vòng xe cố lái vẫn tròng trành
Gió thôi, chẳng gập ghềnh con phố
Mà sụt, mà trồi, tiếng tim anh
Từng cơn, gió vẫn cứ xô nhau
Làm muôn sóng dập... Đông chưa nhàu
Nuối tiếc đã ngập tràn như lũ
Cuốn anh về đâu nữa, về đâu?
Gió rét khơi niềm mơ đã lâu
Môi em thắp giữa phố không mầu
Mà hồn anh cháy không còn vết
Mỗi nhớ em mà tim khắc sâu
Anh vẫn sợ, rồi những đêm thâu
Nhớ em, thương quá thuở ban đầu
Ru mãi, dỗ hoài, hồn thao thức
Đợi giấc mơ về..., có biết đâu...
Giấc mơ em ghé phố đầu đông
Đã xa như nắng buổi thu nồng
Trên con phố cũ, người đang cũ
Gió bấc nay về có khác không?
(từ những bài thơ không gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét