.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Đêm trăng tròn nơi xứ xa

Đêm, trăng tròn, trong tiếng dế nỉ non
Phố núi bạc sương, rừng cây chưa ngủ
Anh nhớ em, tuềnh toang hồn lữ thứ
Ly cạn dần, mi bỗng thấy cay thêm...

Những dòng thơ anh đã viết cho em
Người mượn để tặng người yêu của họ
Nỗi dứt day ở hai đầu nỗi nhớ
Chuyện dở dang nào cũng rưng buồn (?)

Chuyện mình buồn, đâu muốn ai buồn hơn
Con tim nhỏ sợ vỡ làm bao mảnh
Anh đã mơ có một ngày chắp cánh
Nỗi buồn bay, vui ở lại bên người

Trăng thì tròn, đêm say muốn tả tơi
Phải chi lòng tin chưa khi nào anh khuyết
Phải chi thời gian đừng cho ta cách biệt
Phải chi người bên ấy sớm yên vui...

Những dòng thơ anh viết giữa đơn côi
Như sống chậm bên dòng đời hối hả
Nhớ thương em, muốn níu ngày xa quá
Đêm trăng tròn thấy đẹp chẳng bằng vơi

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Cơn mơ chiều

Suốt mấy ngày qua: nắng, nắng hờn
chiều nay đổi lạnh, gió mưa tuôn
tôi sợ những ngày đông màu trắng...
Nơi ấy... đừng vương một nét buồn

Chiều, bên hàng phố, khúc à ơi
chầm chậm hòa trong tiếng mưa rơi
tiếng người mẹ trẻ ru con trẻ...
Bỗng muốn được mơ thật giữa đời

Mơ căn gác nhỏ hướng về Đông
có con suối nhỏ cuối cánh đồng
uốn mình bên cánh rừng xanh thẫm...
Tôi ngồi... bên chiếc ghế bỏ không

Tôi nhớ: bao lần lúc hừng đông
em đến trong mơ, má em hồng
nhẹ nhàng, thơm thảo từng tia nắng
Mắt bảo: như này mãi... Nhớ không?

Tôi nhớ giây phút ngỡ ngừng trôi
tim như ngừng đập... Đất với trời
hòa tan cùng sóng dâng trong mắt
hồn căng buồm lộng lướt ngàn khơi...


Thương những cơn mơ thật ngọt ngào
khung trời xưa, gió vẫn lao xao...
mang hơi ấm đến, ngày đông giá
sưởi mảnh hồn chưa lặng phút nào

Lạnh run từng đợt gió, mưa bay
bàn tay thèm hơi ấm bàn tay
hơi thở cũng thành sương khói mỏng
nhòa cơn mơ về giữa ban ngày!

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Một mùa Đông đầy nắng

Thế là phố lại vắng như xưa
Chỉ lạ mùa nay chẳng giống mùa
Tháng chạp sắp rồi trời vẫn nắng
Nắng dăm bữa lại một ngày thưa

Người qua phố ngỡ phố đương Thu
Hiu hắt heo may, thoáng sương mù
Lá không còn rụng trong chiều gió
Người có mơ màng câu hát ru?

Phố vắng, trong chiều vắng bình yên
Hồn tôi mơ về giấc mơ hiền
Nắng chếch, dập dềnh, cơn gió ngược
Con thuyền nào rời bến an nhiên...

Ngày thành dài, đêm trở nên sâu
Tĩnh lặng như chuyện chưa bắt đầu
Mùa Đông mới vài cơn rét thoảng
Khoảng trống đầy, tim tôi về đâu?

Cố tránh nhớ em, trốn thói quen
Dù biết trước rằng đâu dễ quên
Chiều thanh vắng, nắng, nhiều mây trắng
Chẳng đặng đừng... Sao đây, hỡi em?