Con đường xanh, lá đã ngừng rơi những nhành cây gầy khắc lên trời Mùa thu đã như vời xa lắm Nhớ nhau mà sợ đau xác phơi Con đường ta chưa lần sánh đôi chỉ trong mơ, sao thấy ngậm ngùi Thương những bóng nghiêng chiều gầy guộc Bao cây rừng... bao bóng đơn côi
Mai xuân về, rừng xanh lá non hồi sinh như cuộc mộng chưa tròn khao khát cháy, dẫu từ ly biệt buồn như rừng hết lá, héo hon