.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Bài thơ dang dở

Bóng đêm có thể che nhiều thứ
Mấy ai có thể giấu chính mình?
Em ạ, đêm, từng đêm... trốn ngủ
Quắt quay... có phải nợ ba sinh? 


Để dành đâu đó, được không em
Trăng khuya đang vội lướt qua rèm
Ngoài hiên gió lả, hoa nhòe ướt
Vẻ như không phải bởi sương đêm

Thương em, làm sao biết từ đâu
Biết làm sao trả lại từ đầu?
Nhớ em, cứ thế, chưa từng cũ
Cả khoảng trời trong mắt em nâu

Anh cứ nghĩ cần thêm thời gian
Đâu hay hiểu được đã muộn màng
Nỗi nhớ bắc cầu qua năm tháng
Mà lòng buồn mãi chẳng sang trang

Đêm lặng, chỉ còn nghe tiếng lòng
Thương em, dù đã biết rằng không...
Mà day dứt mãi, người yêu hỡi
Khát một đêm mơ một giấc nồng!

Ký ức... như dòng sông chảy êm
Ngày nao hồn đá có hóa mềm
Phố là nhớ, thương thầm lặng lẽ
Cho một người thôi sợ bóng đêm?

Em hỡi, chẳng còn bao, đêm nay
Tiếng chim đã vẳng vang đâu đây
Cho anh giữ lại lời yêu cuối
Như bài thơ... viết chẳng sao đầy

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Một chiều chơi vơi

Chút nắng gầy xanh xao rơi mỏng
Những nhành cây rung nhẹ, nhắc lời
Có bài thơ cồn cào một thuở
Ngờ đâu chiều nay bỗng chơi vơi
 
Cơn gió chiều, làn hương quen lạ
Sóng hồ Tây trăn trở, sương mù
Có phải phố nhớ em nhiều thế
Mà đất trời khắc khoải vào Thu
 
 
Những con đường mờ như hư, thực
Có chút dịu dàng, chút tỉnh, say
Anh thấy hình em trong dáng phố
Tưởng cơn mơ về giữa ban ngày
 
Ngưng bước để chiều trôi xa lắm
Hoang sơ nghe thổn thức tim mình
Hơi sương lạnh, thèm bàn tay nắm
Mắt đang nhòe hay phố rung rinh?

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

Trả em rồi, anh mảnh hồn ngơ

Em,
anh đành tiễn biệt thời gian
Trả lại em năm tháng mây ngàn
Tán cây nào đôi chim làm tổ
Anh thầm ước nguyện...
Hạ vừa sang
 
Trả con đường anh chưa biết tên
Giấu phía xa tiếng nụ cười hiền
Anh đi mãi chẳng gần lại được
Để cồn cào,
day dứt nhớ thêm
 
Trả em này, trong vắt nắng mai
Thoáng hương hoa tóc sợi ngắn dài
Gom nhựa sống, cây cằn nảy lộc
Trổ buồn
tỏa bóng nặng hai vai
 
Trả em này, đốm lửa em nhen
Sợ chông chênh khi phố lên đèn
Sợ góc quen thấy mình chóng cũ
Sợ đêm dài
lỡ ngủ mơ em
 
Trả em rồi,
anh mảnh hồn ngơ 
Đêm khát khô, nghe sóng dậy bờ
Vô thức, soi đèn bên ngưỡng cửa
Quặn lòng,
đang thức tưởng là mơ

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

Để nắng vẫn ngời trong mắt nâu

Một mùa Thu đã đến và sẽ đi! Thế giới này đông đúc như vậy nhưng cũng rất là vắng vẻ mỗi khi mùa Thu về... Có lạ lắm không? 

Đêm đã chìm sâu, lặng ngắt rồi 
Chỉ còn tí tách giọt sương rơi
Giấc mơ hãy đến bên em nhé
Anh mộng môi xinh nụ hé cười

Thu về lâu rồi, nay đã vơi
Bên em lá chắc đỏ ngút trời
Phố người đông vậy, sao trầm vắng
Có phải chạnh lòng nhớ đến nơi...

Khắp chốn thu sang rợp đỏ, vàng
Riêng cõi lòng anh, cõi hồn hoang
Một màu thương nhớ còn xanh thẳm
Chẳng thể nào quên được dấu nàng

Con thuyền không được vượt trùng dương
Đôi chân chẳng được chung một đường
Vì lỗi hẹn thề nhiều thu trước
Nên buồn... dù còn mãi yêu thương

Em sống: yêu là đem cho đi
Mà chưa hề nghĩ được nhận gì
Mười lăm thu ấy... Sương hay lệ
Rớt ngoài hiên mà cay khóe mi... 

Xin em hãy quên đi xa xưa
Quên nhớ, quên thương khi ta chưa...
Để yêu sắc lá từng thu mới
Để lại là em tựa lúc vừa...

Bên đời, lòng còn ngóng tin nhau
Tấm tình xưa đó chưa phai màu
Anh vẫn ước mong em hạnh phúc
Để nắng vẫn ngời trong mắt nâu

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Những con phố chiều xa mờ quá

Ngôn từ anh biết bao nhiêu
Cũng không nói đủ một điều: Nhớ em!

Lưng chiều lành lạnh gió heo may
Nhạt nắng phố mờ sương trắng bay
Hàng cây rung khẽ, hương mùa cũ
Thả xuống hồn thu một chút này

Tưởng như con nước cuốn về xuôi
Quên được nỗi buồn khi lá rơi?
Hồn trơ như đá, rêu không mọc
Nay, chiều cuối thu lại khóc hời

Anh vẫn nhớ em như thói quen
Nhớ khóe môi xinh, ánh mắt hiền
Nhớ tiếng nói, cười... Quên chưa đủ
Nên lúc thu về cứ nhói lên

Từng nhủ: viết nốt lần ấy thôi
Dòng thơ che lệ, đắng môi cười
Buồn như lá trút mùa thu cuối...
Sao phố chiều nay... Thương nhớ ơi!

Anh cứ thầm mơ em đến đây
Về thăm anh, vội vã một ngày...
Những con phố chiều xa mờ quá
Có lẽ nào... sắp hóa mây bay?

Biết sắp sửa thôi, thu sẽ tàn
Mưa dầm, gió bấc đón đông sang
Phố xơ xác lắm, trông buồn lắm
Qua được mỗi ngày sao gian nan!

Biết chẳng điều gì mãi dài lâu
Sao vẫn thương em hệt ngày đầu
Có lẽ, chiều nay thu mệt lả
Thì thào rất khẽ: Em ở đâu?