.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Bài thơ dang dở

Bóng đêm có thể che nhiều thứ
Mấy ai có thể giấu chính mình?
Em ạ, đêm, từng đêm... trốn ngủ
Quắt quay... có phải nợ ba sinh? 


Để dành đâu đó, được không em
Trăng khuya đang vội lướt qua rèm
Ngoài hiên gió lả, hoa nhòe ướt
Vẻ như không phải bởi sương đêm

Thương em, làm sao biết từ đâu
Biết làm sao trả lại từ đầu?
Nhớ em, cứ thế, chưa từng cũ
Cả khoảng trời trong mắt em nâu

Anh cứ nghĩ cần thêm thời gian
Đâu hay hiểu được đã muộn màng
Nỗi nhớ bắc cầu qua năm tháng
Mà lòng buồn mãi chẳng sang trang

Đêm lặng, chỉ còn nghe tiếng lòng
Thương em, dù đã biết rằng không...
Mà day dứt mãi, người yêu hỡi
Khát một đêm mơ một giấc nồng!

Ký ức... như dòng sông chảy êm
Ngày nao hồn đá có hóa mềm
Phố là nhớ, thương thầm lặng lẽ
Cho một người thôi sợ bóng đêm?

Em hỡi, chẳng còn bao, đêm nay
Tiếng chim đã vẳng vang đâu đây
Cho anh giữ lại lời yêu cuối
Như bài thơ... viết chẳng sao đầy

2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gió đã bỏ đi.
      Đêm không lời.
      Căn phòng thinh lặng,
      Thời gian vơi...
      Chỉ còn hơi thở và hơi lạnh,
      Giấc mơ càng lúc càng xa vời...

      Dành trọn đêm nay nhớ về em
      Từ buổi đầu tiên mình chớm quen
      Ngày xanh còn rộng, mùa trôi chậm
      Nắng mới vài bông đậu trước thềm...


      Anh vá thời gian mãi chẳng lành
      Niềm đau từ buổi lá còn xanh
      Chiều trông vàng ruộm hàng cơm nguội
      Anh nhớ em
      Buồn
      Em nhớ anh

      Bao lần mong em - mãi ngày xưa
      Nghèn nghẹn nay - thương mấy cho vừa
      Trời sắp rạng
      Vạn ngày câm nín
      Chợt vỡ òa
      Tim chứa chan mưa!

      Xóa