.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Những con phố chiều xa mờ quá

Ngôn từ anh biết bao nhiêu
Cũng không nói đủ một điều: Nhớ em!

Lưng chiều lành lạnh gió heo may
Nhạt nắng phố mờ sương trắng bay
Hàng cây rung khẽ, hương mùa cũ
Thả xuống hồn thu một chút này

Tưởng như con nước cuốn về xuôi
Quên được nỗi buồn khi lá rơi?
Hồn trơ như đá, rêu không mọc
Nay, chiều cuối thu lại khóc hời

Anh vẫn nhớ em như thói quen
Nhớ khóe môi xinh, ánh mắt hiền
Nhớ tiếng nói, cười... Quên chưa đủ
Nên lúc thu về cứ nhói lên

Từng nhủ: viết nốt lần ấy thôi
Dòng thơ che lệ, đắng môi cười
Buồn như lá trút mùa thu cuối...
Sao phố chiều nay... Thương nhớ ơi!

Anh cứ thầm mơ em đến đây
Về thăm anh, vội vã một ngày...
Những con phố chiều xa mờ quá
Có lẽ nào... sắp hóa mây bay?

Biết sắp sửa thôi, thu sẽ tàn
Mưa dầm, gió bấc đón đông sang
Phố xơ xác lắm, trông buồn lắm
Qua được mỗi ngày sao gian nan!

Biết chẳng điều gì mãi dài lâu
Sao vẫn thương em hệt ngày đầu
Có lẽ, chiều nay thu mệt lả
Thì thào rất khẽ: Em ở đâu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét