Sắp thu rồi
đêm thoảng lạnh
quen quen,
Ngày phố cũng hanh vàng theo nắng rọi
Nhành cây trên nền trời
hay cánh tay
chới với
Kỷ niệm vẫn nguyên lành, sao em chẳng về đây?
Em dịu dàng gom nắng ẩn vào mây
những trưa gắt anh đi, về
đơn độc
Quên sao được những khi hồn trơ trốc,
tựa suối nguồn em thắp lại mầm xanh
Từ lâu rồi thu với em, với anh
cứ lay khẽ giấc mơ lành,
thơ mộng...
Bỗng dưng
chiều nay giữa đôi bờ,
lóng ngóng
Nắng, gió,
đất, trời rộng quá
hóa bơ vơ!
StatCounter
Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012
Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012
Nắng rụng
Nắng rụng trên tàng cây lấp lánh
Gió thoảng vô tình hương cốm sen
Chiều tàn, áo mỏng, trời se lạnh
Nghe bước Thu về trên lối quen
Em để quên này, làn mây trắng
Trên khoảng trời xanh nơi phố anh
Anh gọi bao lần trong thinh lặng
Để bấy nhiêu lần tim dối quanh
Em chẳng gửi lời ru cho gió
Hát khúc không lời, ai thấu đâu
Còn để quên màu trên hoa đỏ
Chấm lửa in vào trong mắt sâu
Người quen, chỉ mỗi mùa thu lạ
Anh biết tìm đâu giữa đất trời
Chiều nay, có một phần hóa đá
Anh nhớ em, hồn theo nắng rơi...
(Từ Những bài thơ không gửi)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)