Sắp thu rồi
đêm thoảng lạnh
quen quen,
Ngày phố cũng hanh vàng theo nắng rọi
Nhành cây trên nền trời
hay cánh tay
chới với
Kỷ niệm vẫn nguyên lành, sao em chẳng về đây?
Em dịu dàng gom nắng ẩn vào mây
những trưa gắt anh đi, về
đơn độc
Quên sao được những khi hồn trơ trốc,
tựa suối nguồn em thắp lại mầm xanh
Từ lâu rồi thu với em, với anh
cứ lay khẽ giấc mơ lành,
thơ mộng...
Bỗng dưng
chiều nay giữa đôi bờ,
lóng ngóng
Nắng, gió,
đất, trời rộng quá
hóa bơ vơ!
Nắng trãi vàng hoe khóm lá vàng
Trả lờiXóaMong người quay quắt hồn đi hoang
Ước gì khoảng trống kia gần lại
Cho một lần thôi gió xuân sang!
Thu nhuộm vàng hơn khóm lá rơi
Mong người quay quắt hồn chơi vơi
Ước như mây trắng về ngang phố
Theo bước chân ai trọn quãng đời..!
(ps: can't remove the previous one).
Anh từng buồn, từng thầm trách thời gian
Trả lờiXóanhư bỏ rơi, như vùi dập... phũ phàng
những lần thu mình trong chiều lộng
lá bay vàng... buồn héo cả tâm can.
Anh vẫn thầm gửi gió gọi Em ơi,
mắt hút theo từng cánh nhạn xa vời
mê mải ước một ngày dài như mộng
em trở về, rạng rỡ nét tinh khôi.
Phố nhớ em, mùa hoa sữa nồng nàn
cho đường về anh mơ bước em sang
đêm thanh vắng, lòng mơ ngày tươi nắng
sau những tháng năm buồn,tình sẽ lại chứa chan.
Em trở về cho anh ngỡ hồi sinh
phố quen kia lạ lẫm với chính mình
lòng dâng sóng, dạt dào nghe đời gọi
phố cồn cào, thức đợi đón bình minh!