Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Phố trong anh vẫn dáng em gầy
Anh mơ mãi một lần... Sao vậy?
Dòng chữ buồn, cứ thế lắt lay
Biết em về, rồi em sẽ đi
Lỡ làng xưa, nay còn lại gì
Con đường, hàng cây, người ngơ ngẩn
Sợ vỡ òa, sợ nỗi phân ly?
Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Ngâu qua rồi, giờ đã heo may
Nước mắt lặn vào dòng thơ nhỏ
Đáy mắt người lửa vẫn quắt quay
Xin đừng bắt anh thôi nhớ em
Bước chân thu vừa mới qua thềm
Cơn gió rụng một chiều bên ngõ
Gieo hạt buồn vào trong cõi đêm
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaBên em là ngày, bên anh đêm
XóaThương nhau, ngỡ chỉ cách bậc thềm...
Một thời hoa mộng, lưu luyến ấy
Như người đời: dễ mấy ai quên
Anh từng mơ phố đón em sang
Bình yên về trên cõi dịu dàng
Nơi có con đường không có tuổi
Chẳng nề thu cạn, mặc đông sang
Phố vẫn như xưa lúc thu về
Chỉ có lòng người nay tái tê
Khi lá vàng bay trong chiều muộn
Buồn rơi mộng đón bước ai về
Anh viết bao dòng trong nỗi đau
Thu đã bao giờ có lỗi đâu
Hằng mong như trước giây cùng tận
Đón bước em, như chẳng bắt đầu