Phải chi nỗi nhớ tựa chiêm bao
Lúc gần, lúc ẩn, lúc trên cao
Lúc đi xa phố, khi về phố
Thổn thức, bủa vây, lại réo gào
Phải chăng duyên phận đã gọi tên
Mình gặp nhau chi mộng chẳng bền
Khắc khoải thơ buồn ru giấc điệp
Nụ cười buồn tự dối lãng quên
Đêm nay se sắt giấc heo may
Nhớ em xao xác lá hao gầy
Sớm mai từng giọt sương ngân ngấn
Ngậm buồn, day dứt lúc thu bay
Đêm nay, đêm nữa sẽ ra sao
Nhớ, buồn thao thức giống đêm nao
Khoảng trời im lặng qua khung cửa
Ánh sao trân trối vẫn trông vào
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaThời gian như dòng suối chảy xuôi
XóaLòng nhận ra yêu, muộn mất rồi
Thương em, thương mãi khung trời ấy
Từng nâng hồn anh như mây trôi
Môi cười che úa héo trong hồn
Làm sao đây để quen cô đơn
Ngày tháng dài, phố sao chật hẹp
Xoay đâu cũng chạm phải nỗi buồn
Anh sợ đối mình trong bóng đêm
Khi phố chìm trong những giấc êm
Những ngày nắng ngọt, mưa thơm ấy
Anh hận anh mù... Anh mất em!
Anh cầu mong em sẽ bình yên
Như trong mơ... vẫn nụ cười hiền
Anh lầm lạc chưa lần em trách...
Xuân đến và mầm xanh nhú lên