.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Khi em đến



Khi em đến, buổi chiều chông chênh lắm
Bóng thôi tròn và con nắng đang phai
Cuối hiên nhà, cơn gió chuội qua vai
Tôi đứng lặng, quên mất bài thơ cũ

Khi em đến, mảnh trăng còn thiếu nữ
Đêm chưa loang, mây vẫn đủ màu mây
Con dế mèn gáy tìm bạn đâu đây
Tôi quên mất sương đã dày... Thu muộn

Khi em đến, bao ngả lòng lộn xộn
Nhớ và quên, sớm và muộn, nghĩa đời...
Trộn trăm điều trong một chốc chơi vơi
Tôi quên mất để đất trời nghiêng ngả

Khi em đến, cây đang mùa thay lá
Trời heo may, người đã ngả thay lòng
Em - nắng hồng, cho tôi ngại sang Đông
Như vội vã, ủ trong lòng nỗi nhớ...

Rồi em đi, tôi thấy mình vô cớ
Đã có chi, mà cứ ngơ ngẩn buồn?
Em bây giờ: xa, cứ mãi xa hơn
Nhớ cũng thêm, mà mỏi mòn hy vọng...


T.B: Sau một thời gian dài, khi nhìn lại, nhungngayddaqua cảm thấy cần phải sửa lại một số từ so với lúc ban đầu mới viết bài này./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét