.feed-links{display:none !important;}

StatCounter

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Đi miết bao giờ quên cho đặng

Mặt trời lên, sương cũng bay lên
Đồi núi chập chùng, bước nhớ quên
Hoa trên đỉnh dốc màu mây trắng
Chưa gặp bao giờ, chẳng biết tên

Nhớ em từng nói thích biển xanh
Còn anh, rừng núi vẫn độc hành
Đi miết... Bao giờ quên cho đặng
Dù niềm trông đợi đã mong manh

Lâu rồi đếm đã kín hai tay
Mùa đến, mùa đi, tháng với ngày
Nếu nối dặm trường... âu cũng đủ
Gần người, đâu thiết cánh để bay

Muốn kể cho em chuyện quanh đây
E lòng buồn nhớ mãi bủa vây
Nhìn sợi khói gầy trong chiều muộn
Tiếng mẹ gọi con... Dạ chất đầy...

Chiêng, trống gần xa, lửa bập bùng
Chập chờn bay lượn giữa không trung
Bóng niềm vui múa quên trời đất
Nghiêng ngả, say sưa... rượu của rừng

Những bản làng xa anh đã qua
Xơ xác, đìu hiu mấy nóc nhà
Mà người nơi ấy bình yên thế
Cười, mắt cũng cười, thật khác ta...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét