Gió tản mây thành trăm nhớ, quên
Ngàn cây nhòa sắc phủ lưng triền
Ngoài xa, một thoáng chiều rơi xuống
Chầm chậm nghe lòng khẽ nhói lên
Phảng phất lối về mảnh sương sa
Le lói đèn chen tán cây già
Khoảnh khắc vô tình như hơi thở
Phố mềm như giấc mộng đang qua
Như bao lần, ghé bước bên sông
Chẳng vì đâu, hồn thả theo dòng
Sông rộng quá, mùa này nước xiết
Chở hồn tôi ra biển, được không?
Mộng một ngày, mỏi mệt buông tay
Được rời xa, xa được kiếp này
Tìm em, từ cội nguồn vụn vỡ
Nhìn mắt nhau, sợ nói... gió bay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét