Tìm dáng xưa quen trót nhớ thầm
Chiều thu xơ xác, con đò lặng
Chợt thấy lòng mình như có giông
Người ơi, năm tháng không còn nữa
Nỗi nhớ dường như chẳng biết già
Hoang mơ trông dáng ai tựa cửa
Nào phải đợi mình... sao xót xa!
.feed-links{display:none !important;}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét