Ngày nao mây trắng về ngang phố
Xin nhớ nhung thôi chạm mắt người
Nụ buồn xanh mãi từ bao thuở
Biết đến Thu nào hóa lá rơi?
Hoang vu, nay phố không còn nắng
Bàng bạc trời Đông, lạnh buốt lòng
Em về khi tiếng đời thinh lặng
Thơ chắc phai rồi trong gió Đông
Giấc mơ, thôi đã như huyền thoại
Mắt biếc vương chi một nét trầm
Thương em, xót một thời xa ngái
Thật gần, tình vẫn mãi xa xăm
Cõi xưa, những con đường thơm thảo
Năm tháng dần thưa, gió vẫn dầy
Chắc gì vương sót lời anh gửi
Khi ước bao lần em ghé đây?
Những ngày đã qua
StatCounter
Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018
Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018
Day dứt
Chiều Thu yên ắng, sương giăng lạnh
Nắng đã xa hơn, núi đã mờ
Người muốn quên buồn nhưng dư ảnh
Ùa về, day dứt một dòng thơ
Xa xứ, Thu dài hơn mấy sải
Mới bớt xanh thôi, lá chẳng vàng
Hồn anh đã đậm màu tê tái
Thương ngày em nói: đợi em sang
Nắng đã xa hơn, núi đã mờ
Người muốn quên buồn nhưng dư ảnh
Ùa về, day dứt một dòng thơ
Xa xứ, Thu dài hơn mấy sải
Mới bớt xanh thôi, lá chẳng vàng
Hồn anh đã đậm màu tê tái
Thương ngày em nói: đợi em sang
Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018
Déjà vu
Cố níu, niềm mơ xa, cứ xa
Hồn bao năm tựa kẻ xa nhà
Chiều thu sương khói che mờ phố
Dấu nhớ in hằn trên lối qua
Mà em qua phố bữa nào đâu
Hoài nhớ, cơn mơ cứ xanh mầu
Làm anh se thắt như từng hẹn
Luôn ngỡ còn đây... đôi mắt nâu
Hồn bao năm tựa kẻ xa nhà
Chiều thu sương khói che mờ phố
Dấu nhớ in hằn trên lối qua
Mà em qua phố bữa nào đâu
Hoài nhớ, cơn mơ cứ xanh mầu
Làm anh se thắt như từng hẹn
Luôn ngỡ còn đây... đôi mắt nâu
Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018
Cô đơn
Con đường càng lúc càng thu nhỏ
Mây đã dày thêm chắn mặt trời
Hoang vu, run lạnh từng cơn gió
Hét gọi...
Chỉ rừng vọng đáp thôi
Hôm nay sao giống chiều Đông ấy
Anh nhớ em, đi giữa vạn người
Buồn tê như giữa rừng hoang lạnh
Mơ cuối con đường...
Mưa bỗng rơi
Mây đã dày thêm chắn mặt trời
Hoang vu, run lạnh từng cơn gió
Hét gọi...
Chỉ rừng vọng đáp thôi
Hôm nay sao giống chiều Đông ấy
Anh nhớ em, đi giữa vạn người
Buồn tê như giữa rừng hoang lạnh
Mơ cuối con đường...
Mưa bỗng rơi
Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2018
Thứ Tư, 15 tháng 8, 2018
Nỗi nhớ để dành
Không biết Hạ qua tự lúc nào
Sớm mai lành lạnh, nắng hanh hao
Trên gánh hoa vàng qua ngõ nhỏ
Ai nỡ gài bao sợi nhớ vào
Vậy là Thu nữa lại vừa sang
Thêm thấm: quên em chẳng dễ dàng
Nắng rải lưng trời, sương rất mỏng
Gió thoảng thôi mà nghe mênh mang
Anh về trong phố vẫn nghe tên
Da diết lời ru buổi Thu mềm
Chưa đến những ngày Thu chín rực
Gió đã thơm mùi hương tóc em
Bình yên, dòng phố giữa ngày xanh
Nỗi nhớ cứ ngời lên long lanh
Đã qua Đông, hết Xuân, rồi Hạ
Mà Thu sang... thật khó để dành!
Sớm mai lành lạnh, nắng hanh hao
Trên gánh hoa vàng qua ngõ nhỏ
Ai nỡ gài bao sợi nhớ vào
Vậy là Thu nữa lại vừa sang
Thêm thấm: quên em chẳng dễ dàng
Nắng rải lưng trời, sương rất mỏng
Gió thoảng thôi mà nghe mênh mang
Anh về trong phố vẫn nghe tên
Da diết lời ru buổi Thu mềm
Chưa đến những ngày Thu chín rực
Gió đã thơm mùi hương tóc em
Bình yên, dòng phố giữa ngày xanh
Nỗi nhớ cứ ngời lên long lanh
Đã qua Đông, hết Xuân, rồi Hạ
Mà Thu sang... thật khó để dành!
Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018
Chiều nay cả bầu trời giận dữ
Đến cô đơn cũng vụn nát rồi
Sấm sét dội cuồng phong giông tố
Đọa đày nào..., chắc cũng thế thôi!
Nhớ em, là điều không giữ nổi
Mới buông tay đã kiệt phong trần
Đêm, chông gai, một mình, sám hối
Biết bao giờ tan..., cõi phù vân?
Rồi mai sẽ là một ngày mới
Bên lối đi cỏ nhú xanh mầm
Thương một điều ta hằng mong đợi
Mà đau vì đâu nữa tri âm
Đến cô đơn cũng vụn nát rồi
Sấm sét dội cuồng phong giông tố
Đọa đày nào..., chắc cũng thế thôi!
Nhớ em, là điều không giữ nổi
Mới buông tay đã kiệt phong trần
Đêm, chông gai, một mình, sám hối
Biết bao giờ tan..., cõi phù vân?
Rồi mai sẽ là một ngày mới
Bên lối đi cỏ nhú xanh mầm
Thương một điều ta hằng mong đợi
Mà đau vì đâu nữa tri âm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)