StatCounter

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Anh có còn được nhớ em không?

Anh có còn được nhớ em không
Khi nhói đau cố dụi lửa lòng
Đi trong phố nhớ ngày bươn chải
Tận rừng già... vẫn có em trông
 
Đến bây giờ, chẳng biết vì sao
Mình từng thương, từng nhớ như nào
Sao lặng lẽ... để buồn khôn xiết
Tháng năm dài... hồn vẫn lao đao
 
Em dịu lành như nắng tinh khôi
Anh tự ti, chưa dám mở lời
Quen..., thân..., nhớ... để hồn khắc khoải
Em cao vời... như ánh sao thôi
 
Anh chần chừ... Em cũng lặng im...
Biển trời xa đâu dễ kiếm tìm
Anh cất bước, buồn in đáy mắt
Nhớ thương đành giấu lặng trong tim...
 
Nghe muộn màng... em nói yêu anh
Trái tim thêm đau... chẳng thể lành
Sao ngang trái, tột cùng đau khổ
Trút lên đời giữa buổi còn xanh!
 
Anh thương em, thương đến tận cùng
Thương cuộc đời, biết có gì chung (?)
Bao năm cố dặn lòng buông bỏ
Mà sao tim nhớ vẫn muôn trùng
 
Một ngày nào, trên lối em qua
Dấu chân anh chắc cũng phải nhòa
Câu thơ cũ tựa hồ sương khói 
Chắc chi tình yêu ấy phôi pha

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018

Rôi thời gian sẽ trả ta về

Riết cũng dần quen với lạnh lùng
Chẳng còn bỡ ngỡ nữa, mùa Đông
Trái tim thắp lửa... chưa hề lụi
Mà chẳng còn ai để sưởi cùng!
 
Anh cứ tìm em bao lâu nay
Viết cả ngàn câu... mà đâu hay
Trăm thương, nghìn nhớ... thành vô nghĩa
Khi chẳng còn em ở chốn này!
 
Phố anh, Đông chẳng có tuyết rơi
Anh chỉ lo em tận xứ người
Băng giá... những ngày Đông trắng xóa
Một mình... mà tình đã xa xôi
 
Ai biết ngày sau sẽ ra sao
Chỉ biết hôm nay mình như nào
Một mai... em gặp dòng thơ cũ
Xin nhận như tình anh muốn trao
 
Em nhé, dần quên những muộn phiền
Dù trần gian chẳng có phép tiên
Nhưng anh tin những ngày đang tới
Sẽ trả ta về cõi an nhiên 
 

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

Trưa, phố đầu Đông

Có vẻ như Đông đã sang rồi
Dầm dề mưa lạnh, gió không ngơi
Phố dài trơn ướt, người xe chậm
Thu lặng rời đi, chẳng một lời
 
Anh còn nỗi nhớ... định nhờ Thu
Biết gửi vào đâu giữa trời mù?
Em ạ, tháng ngày trôi nhanh quá
Náu mình... da diết một câu ru
 
Đố ai ngồi võng mà không đưa (*)
Mắt anh nhìn phố cũng nhòa mưa
Phố trưa như một dòng sông nhỏ
Mà nỗi cô đơn chẳng chở vừa
 
Anh ước, trong mưa thấy nụ cười
Như ngày xưa ấy, em xinh tươi
Hồn anh ấm lại... lòng anh nhớ
Bình yên, trong sáng - mắt môi người
 
Tình ta chẳng níu được thời gian
Thu đi, bao lá còn chưa vàng
Và anh còn nhớ, còn thương mãi
Nguyện cầu em luôn được bình an!

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Xao xác đầu Đông

Tháng Mười, đâu phải thật đêm dài
Mơ màng... đã lấp lánh ban mai
Người đã ra đường... trên khắp ngả
Đông gần... sao cứ thấy sai sai...
 
Vẫn hàng cây hát với heo may
Vẫn sắc vàng hanh, nắng mỗi ngày 
Vẫn hoa cúc trắng, vàng trên phố
Nhưng chắc ai còn không, luyến say?
 
Như mùa - chỉ khác mỗi cái tên
Hay bởi rối bời trong nhớ, quên 
Trái tim anh giấu mùa Thu cũ
Nên buổi giao mùa cứ nhói lên?
 
Biết mấy năm rồi, buổi chớm Đông
Lơ ngơ, anh lúc nhớ, khi không
Quên nỗi, em chừng không về nữa
Nên cứ bâng khuâng, cứ phập phồng
 
Những tiếng người, xe nơi ngã tư
Kéo anh ra khỏi nỗi hình như
Đèn đỏ, đèn xanh, mùi xe khói
Cuốn đi... đi chẳng kịp giã từ
 
Tiếng bước mùa Đông đã rất gần
Bồi hồi, xen những tiếng tim ngân
Lá bay, gió mỏng, vàng xao xác
Bỏ lại anh mơ... ở giữa trần!

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

Lang thang phố

Khuất những ngày mưa, lại nắng vàng
Hỏi người qua phố, còn xôn xang
Có còn xao xuyến làn mây trắng
Có luyến lưu trời xanh mênh mang?
 
Đôi khi, tôi chẳng dám nhìn lên
Sợ lại chạm vào nỗi... không tên
Sợ khơi lên những ngày Thu cũ
Sợ chính tôi thôi, chẳng sợ phiền
 
Những hôm trời rộng, thẳm xanh màu
Tôi ví... hồn tôi lúc nhớ nhau
Hoang vu... vì vắng làn mây trắng
Vắng... để màu xanh tôn nỗi đau
 
Làn mây, tôi gửi nỗi nhớ nàng...
Hôm nay có lẽ đã mỏng tang
Chẳng mang nổi nhớ, buồn tôi nữa
Gió rụng quanh đây... những phiến vàng
 
Trên những phố phường tôi đi qua
Nắng đương tươi lắm, chỉ tôi già
Nắng rải qua tàng cây lá sậm
Dưới đường... trông giống những bông hoa
 
Thu về... Thu chín ruộm... Thu đi
Trong phố, nhiều cây còn xanh rì
Người đến, người đi, đâu ở lại
Lặng thầm... tôi với trái tim si 

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

Tiếng đàn nhà bên

Lâu chẳng còn nghe những tiếng đàn
Nhà bên hay gửi gió cầm sang
Nhà tôi, cửa sổ đêm thường mở
Để ngắm sao khuya... cả ngóng "nàng"
 
Là tôi chỉ đoán, đoán vậy thôi
Phía ấy nhà đông, có bao người
Nhưng tiếng dương cầm trong gió thoảng
Dịu dàng, da diết, gợi đơn côi
 
Bởi ngõ một chiều nắng hoe hoe
Tôi thấy "giai nhân" mắt ướt nhòe...
Và lúc đêm vào sâu lắng nhất
Tiếng đàn buồn lắm, đẫm sương khuya
 
Tôi chẳng thầm thương, trộm nhớ đâu
Chẳng qua, đôi lúc tiếng đàn sầu
Gợi biết bao lời tôi quen giấu
Nỗi lòng tôi nhớ mắt ai nâu
 
Tôi nhớ bài "... thời ta đã yêu"
Hình như người hát, anh Bằng Kiều
Nhớ những giọt đàn trên phím lệ
Nghe... mà đau đớn biết bao nhiêu!
 
Hay người bên ấy đã rời đi (?)
Đêm, ở ngoài kia gió rầm rì
Hoa lá trong vườn khuya tám chuyện
Tôi lắng nghe mà đâu biết chi 

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

Một thoáng mùa Thu

Phố sớm hôm nay gió lạnh lùng
Bầu trời xanh thẳm một màu trong
Nắng mai chưa ấm người đi vội
Phảng phất sương mờ ngỡ chớm Đông
 
Gánh cúc ai về, áo mờ sương
Đôi chân như lướt ở bên đường
Trông như cả một mùa Thu mỏng
Đang nhẹ bay trên những phố phường
 
Có chút gì như thoáng ngỡ ngàng
Hình như quên mất cả Thu sang
Thời gian trôi hẳn như sông chảy
Hay bởi tìm quên, việc ngút ngàn?
 
Ôi, chắc là... em thất bại rồi
Khi rằng, anh sẽ sớm quên thôi
Gió se se buốt, lòng nhoi nhói
Sao bảo quên đi... lại nhớ người?
 
Anh muốn quên em, có thật sao
Quên tháng năm trôi, phố ồn ào
Mà sao một thoáng vàng hoa cúc
Một trời Thu ấy... lại nôn nao?

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

Biết đến khi nào

Ngày nao mây trắng về ngang phố
Xin nhớ nhung thôi chạm mắt người
Nụ buồn xanh mãi từ bao thuở
Biết đến Thu nào hóa lá rơi?

Hoang vu, nay phố không còn nắng
Bàng bạc trời Đông, lạnh buốt lòng
Em về khi tiếng đời thinh lặng
Thơ chắc phai rồi trong gió Đông

Giấc mơ, thôi đã như huyền thoại
Mắt biếc vương chi một nét trầm
Thương em, xót một thời xa ngái
Thật gần, tình vẫn mãi xa xăm

Cõi xưa, những con đường thơm thảo
Năm tháng dần thưa, gió vẫn dầy
Chắc gì vương sót lời anh gửi
Khi ước bao lần em ghé đây?

Đêm tìm mộng

Phố vắng, đêm buông, gió hững hờ
Mượn nhờ men nhạt dỗ niềm mơ
Người xa, xa đến từng cơn mộng
Chỉ thoảng nhanh qua, chẳng nán chờ
 
Có tiếng rao bay mỏi một vòng
Lạch xạch, xe vào, ra ngõ cong
Làn mây như khói vờn ngang cửa
Đêm nhói lên màu đôi mắt mong
 
Là lá bên vườn rơi rõ êm
Hay tiếng thời gian khẽ bên thềm
Bóng của nỗi buồn sao chưa mỏng
Thảng thốt, quên mà như... nhớ thêm!
 
Em đi... đêm chẳng mấy khi chìm
Trôi nổi, con thuyền trên sóng tim
Chở một nỗi niềm... thao thức mãi
Ở đâu, em hỡi, để anh tìm?
 
Nào phải mùa xưa chẳng ghé qua
Mà thoáng hương xưa lỡ nhạt nhòa
Anh thấy bóng mình trong ký ức
Sao người mỗi lúc lại càng xa
 
Chưa say, sao mộng lạc lối về
Hay chính lòng anh mãi u mê?
Đêm ngỡ rơi vào trong đáy cốc
Dốc lên... Mơ gối ấp, tay kề 
 
Hằng mong đêm cháy... giống đêm xưa
Người đến bên anh, thắp giấc vừa...
Bóng lẻ giữa dòng..., ly đã cạn
Mà tàn canh... phố bỗng như mưa!

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

Mùa Đông đến sớm

Cơn mưa dầm dẫn phố vào Đông
Chen chúc người, xe, phải đi vòng
lối đi nào chưa kín chật
Mưa chưa buồn... để lách qua không?
 
Những tưởng mùa Thu còn chưa tàn
Vườn bên còn thoảng hương hoàng lan
Nghe ráng chiều qua sâm sẫm đỏ
Thương nhớ dường như vẫn ngút ngàn...

Ướt lạnh bên đường những hàng cây
Lá xanh vương sót nhánh trơ gầy
Sao như mờ mịt qua màn nước
Những tiếng mơ hồ... vang tới đây
 
Lâu rồi, ta đã chẳng tìm nhau
Nhớ thương như đã... trời phai màu
Mắt anh lục khắp miền thơ nọ
Mỗi vụn tơ lòng, một nhói đau
 
Em giờ bên ấy có vui không?
Nhớ em, tim ngỡ có than hồng
Yêu thương biết mấy, buồn biết mấy
Vậy mà cũng ngót mấy mươi Đông 
 
Thôi, hẹn ngày nao đón mặt trời
Chút tình nương gió gửi về nơi...
Sớm nay ướt lạnh, trời u ám
Mà thương sao phố nhớ một người

(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2018

Bức tranh trắng

Có chút bồi hồi, chút nao nao
Sớm nay, phố cũ nắng ùa vào
Se sắt đôi làn cơn gió lạnh
Nhớ người... mà cứ ngỡ chiêm bao
 
Phố cứ lặng thầm bước sang Đông
Mặc lạnh se se, nắng bớt hồng
Không gian man mác hoàng lan thoảng
Mặc xốn xang lòng ai ngóng trông
 
Trên cao, mây lãng đãng, vờ trôi
Chẳng giống phố đông, vội, bao người
Muốn gửi những lời yêu thương ấy
Mây chở bao giờ mới đến nơi?

Mai này chắc phố sẽ lạnh hơn
Nhớ em, biết có ấm trong hồn
Thương bao năm tháng mình ươm mộng
Tựa bức tranh dầu chưa dấu sơn
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018

Mùa thu khóc

Hôm qua, khi nắng mai vừa chạm
Núi đã ngời lên những sắc vàng
Trời xanh vẫn gợn buồn tháng Tám
Chẳng còn mơ nữa lúc em sang
 
Đôi chân đã khắp miền nắng gió
Trải nhớ dài theo những suối ngàn
Ngoái trông, thành phố mờ xa... Lạ,
Nguyên vẹn nỗi buồn chưa khi tan
 
Chiều nay yên ắng, sương giăng lạnh
Nắng đã xa hơn, núi đã mờ
Người muốn quên buồn nhưng dư ảnh
Ùa về, day dứt một dòng thơ
 
Xa xứ, Thu dài hơn mấy sải
Mới bớt xanh thôi, lá chẳng vàng
Hồn anh đã đậm màu tê tái
Thương ngày em nói: đợi em sang
 
Thương em. Thương giấc mơ vừa thắp
Đá núi, sương rơi ngấn lệ trào
Sớm mai, cây rừng xin cúi thấp
Tạ biệt tình mình như trăng sao

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Déjà vu

Cố níu, niềm mơ xa, cứ xa
Hồn bao năm tựa kẻ xa nhà
Chiều thu sương khói che mờ phố
Dấu nhớ in hằn trên lối qua

Mà em qua phố bữa nào đâu
Hoài nhớ, cơn mơ cứ xanh mầu
Làm anh se thắt như từng hẹn
Luôn ngỡ còn đây... đôi mắt nâu

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

Cô đơn

Con đường càng lúc càng thu nhỏ
Mây đã dày thêm chắn mặt trời
Hoang vu, run lạnh từng cơn gió 
Hét gọi...
                      Chỉ rừng vọng đáp thôi

Hôm nay sao giống chiều Đông ấy
Anh nhớ em, đi giữa vạn người
Buồn tê như giữa rừng hoang lạnh
Mơ cuối con đường...
                                                   Mưa bỗng rơi

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2018

Nỗi nhớ để dành

Không biết Hạ qua tự lúc nào
Sớm mai lành lạnh, nắng hanh hao
Trên gánh hoa vàng qua ngõ nhỏ
Ai nỡ gài bao sợi nhớ vào

Vậy là Thu nữa lại vừa sang
Thêm thấm: quên em chẳng dễ dàng
Nắng rải lưng trời, sương rất mỏng
Gió thoảng thôi mà nghe mênh mang

Anh về trong phố vẫn nghe tên
Da diết lời ru buổi Thu mềm
Chưa đến những ngày Thu chín rực
Gió đã thơm mùi hương tóc em

Bình yên, dòng phố giữa ngày xanh
Nỗi nhớ cứ ngời lên long lanh
Đã qua Đông, hết Xuân, rồi Hạ
Mà Thu sang... thật khó để dành!

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

Chiều nay cả bầu trời giận dữ
Đến cô đơn cũng vụn nát rồi
Sấm sét dội cuồng phong giông tố
Đọa đày nào..., chắc cũng thế thôi!

Nhớ em, là điều không giữ nổi
Mới buông tay đã kiệt phong trần
Đêm, chông gai, một mình, sám hối
Biết bao giờ tan..., cõi phù vân?

Rồi mai sẽ là một ngày mới
Bên lối đi cỏ nhú xanh mầm
Thương một điều ta hằng mong đợi
Mà đau vì đâu nữa tri âm

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2018

Ước thấy em bên người

Lâu rồi, ta chẳng hỏi thăm nhau
Em khỏe không, cuộc sống thế nào?
Biết chốn cũ, em giờ thôi ghé
Nhưng đôi lần, anh vẫn thăm sao
 
Tóc em giờ còn thả qua vai?
Đường đi làm nay ngắn hay dài?
Sao anh ước một lần được thấy
Em đi, về hôm sớm bên ai
 
Chiều nay lại đến... như bao chiều
Gió đâu, sao dạ muốn liêu xiêu
Có tiếng yêu... hờn... xanh trang vở
Viết tên ai... lại xóa đi nhiều

Có phải... yêu là phải gần nhau?
Sao mình yêu, chẳng dám bắt đầu?
Sao anh ngại... Em làm thinh mãi?
Rồi lỡ lầm... Hai trái tim đau!

Nhiều đêm anh nghĩ mãi, không thôi
Vẫn biết xa em, rất xa rồi
Sao anh vẫn vạn lần... mơ thấy
Em về, nụ hé nở trên môi
 
Có phải thời gian là chiếc gương
Soi bóng em trên mỗi chặng đường
Anh thấy bóng mình trong mắt cũ
Mà chẳng còn quyền được vấn vương

Làm sao quay ngược được thời gian
Thôi, hãy để anh với nồng nàn
Nhớ em... cho đến từng giây cuối
Mong đời em sớm mở sang trang

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

Nơi em gặp lại mình

Đêm thanh vắng, rì rào gió kể
Chuyện tình yêu muôn thuở, hợp tan...
Có nỗi nhớ cựa mình khe khẽ
Chợt tim như... ai chạm dây đàn
 
Em, anh xa biển trời, cách biệt
Gặp nhau... rồi quen, nhớ... rồi thương
Tình đương chớm buổi mùa da diết
Như nụ vừa hé chạm trời sương
 
Anh mơ nắng, hồn em ươm nắng
Dệt mộng hồng, nụ nhỏ thành hoa
Đôi tim hát nồng nàn, say đắm
Một bài ca, mơ có tên: Nhà
 
Anh thương lắm, bao mùa giá lạnh
Dòng thư xa - những đốm than hồng
Em hiền thế, chẳng lời mang cánh
Mà anh từng ấm cả mùa Đông
 
Mắt anh vẽ... ngôi nhà trong phố
Cả vườn quê, mái lá xinh xinh
Thấy dáng em, một chiều mưa đổ
Mưa từ mơ... ướt ở tim mình
 
Giấc mơ em - tựa hồ câu hỏi
Bình dị như... nắng chạm chân tường
"Em kể cả là... ăn mỳ gói
Chẳng thêm gì, miễn có anh thương"
 
Đêm như ngắn, nghẹn lời, gió tiếc
Ta lỡ lầm.... Ta chẳng còn nhau
Ai từng có khoảng trời xanh biếc
Lúc đêm tàn, thấu nổi niềm đau
 
Đã bao đêm, anh mong... đang ngủ
Khi lệ tràn... lặng lẽ... đêm tan
Xót xa em, tuổi hồng thanh nữ...
Chỉ mong đời em sẽ bình an 
 
Dẫu sóng có "bạc đầu thương nhớ"
Bão tan rồi, biển lại màu xanh 
Nhưng anh ước, một ngày, đâu đó
Em gặp mình trong cõi hồn anh

Một sớm heo may

Có gì cồn cào trong tia nắng
Trên cánh hoa run rẩy góc vườn
Sương mai còn li ti, óng ánh
Phải sắc màu giấc mộng còn vương

Có gì mà sớm nay rộn rã
Bầy chim líu chíu cả vòm cây 
Rung rinh, rung rinh nghìn mắt lá
Người nhìn theo, hồn thoáng vơi đầy
 
Cuốn theo đời, ngược xuôi, tất bật
Nửa năm hơn thoắt đã trôi vèo 
Lấp ló vườn, quả na mở mắt
Tiếc màu bầu trời thu trong veo!
 
Sao ta dừng... khi mùa đang đến
Để heo may xao xác nao lòng
Xanh thắm buồn, trập trùng kỷ niệm
Qua Ngâu, trời còn chưa sang Đông

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

Chiều tàn

Ngày vơi dần, trên góc phố Tràng An
Rực sắc vàng những lá cây hoa ban
Có phải là năm nay Thu về sớm
Ghế lạnh bỏ không... Chiều đã sắp tàn
 
Lạ lẫm chiều tà, thật ít người qua
Có lẽ ai ai cũng vội về nhà
Se se heo may, cay cay khóe mắt
Có một chút gì... lãng đãng gần, xa


Hình như lâu chưa gặp bước... ngập ngừng
Hình như tối rồi... mọi khi sáng trưng
Hình như là em..., hình như hơi thở
Hình như thuở nào anh đã... rưng rưng

Có lẽ... hai ta đã chung một nhà
Đưa đón, đi về một bóng, hai ca
Có lẽ nào... giấc mơ luôn không thật
Vội vã đường về... mấy chiếc xe hoa

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

Phố chuyển mùa Ngâu

Em à, trời đã chuyển mùa Ngâu
Thành phố dầm mưa, trắng một màu
Chập choạng nỗi buồn đôi cánh ướt
Vỗ đập bao lần cất nổi đâu
 
Hai ta, cách biệt tận hai nơi
Thương nhau, sợi nhớ vắt ngang rời
Tháng năm thăm thẳm, mùa trôi mãi
Ước mông xuân thì, liệu có vơi? 

Mỗi ngày thêm thấy nặng hai vai
Ký ức không là sương sớm mai
Tìm đâu Ô Thước cho ta nhỉ
Nghe tiếng lòng rơi giọt ngắn dài

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2018

Nhớ em, chẳng ngủ... mà mơ

Ngày phố bên em – anh giấc say
Trăng treo bên ấy – nắng bên này
Có nửa vòng thôi cùng Trái đất
Mà khó niềm mơ... tay nắm tay

Anh ước bên em, dưới Mặt trời
Nhìn em..., được nói một lời thôi
Năm tháng lặng thầm... cho tất cả
Anh mơ, hạnh phúc - mắt em ngời

Mơ phút bên nhau, vai sánh vai
Đi giữa ban mai, những bước dài
Anh nắm tay người, nâng thương nhớ
Cùng nhìn chung hướng, phía tương lai

Đêm xuống, bên người... sẽ bình yên
Vầng Trăng tỏa sáng mảnh trời riêng
Gió mơ chạm đến hồn run rẩy
Em ngước nhìn anh... đang bay lên

Đêm vẫn trôi dài như nhánh sông
Xa xôi, em hiểu được chăng lòng
Nhớ em..., xao xác gà đua gáy
Một ngày đang đến... mắt anh trông...
 
(Từ Những bài thơ không gửi) 
 
P/S:

Bài thơ này viết từ trang vở...
Tôi với nàng... xa mãi, xa rồi
Giấc mơ, nay đã thành dang dở
Và trái tim, buồn chưa muốn nguôi