Đêm thanh vắng, rì rào gió kể
Chuyện tình yêu muôn thuở, hợp tan...
Có nỗi nhớ cựa mình khe khẽ
Chợt tim như... ai chạm dây đàn
Em, anh xa biển trời, cách biệt
Gặp nhau... rồi quen, nhớ... rồi thương
Tình đương chớm buổi mùa da diết
Như nụ vừa hé chạm trời sương
Anh mơ nắng, hồn em ươm nắng
Dệt mộng hồng, nụ nhỏ thành hoa
Đôi tim hát nồng nàn, say đắm
Một bài ca, mơ có tên: Nhà
Anh thương lắm, bao mùa giá lạnh
Dòng thư xa - những đốm than hồng
Em hiền thế, chẳng lời mang cánh
Mà anh từng ấm cả mùa Đông
Mắt anh vẽ... ngôi nhà trong phố
Cả vườn quê, mái lá xinh xinh
Thấy dáng em, một chiều mưa đổ
Mưa từ mơ... ướt ở tim mình
Giấc mơ em - tựa hồ câu hỏi
Bình dị như... nắng chạm chân tường
"Em kể cả là... ăn mỳ gói
Chẳng thêm gì, miễn có anh thương"
Đêm như ngắn, nghẹn lời, gió tiếc
Ta lỡ lầm.... Ta chẳng còn nhau
Ai từng có khoảng trời xanh biếc
Lúc đêm tàn, thấu nổi niềm đau
Đã bao đêm, anh mong... đang ngủ
Khi lệ tràn... lặng lẽ... đêm tan
Xót xa em, tuổi hồng thanh nữ...
Chỉ mong đời em sẽ bình an
Dẫu sóng có "bạc đầu thương nhớ"
Bão tan rồi, biển lại màu xanh
Nhưng anh ước, một ngày, đâu đó
Em gặp mình trong cõi hồn anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét