StatCounter

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

Men nhạt canh tàn

Phố vắng, đêm buông, gió hững hờ
Mượn nhờ men nhạt dỗ niềm mơ
Người xa, xa đến từng cơn mộng
Chỉ thoảng qua nhanh, chẳng nán chờ
 
Có tiếng rao bay hết một vòng
Lạch xạch, xe vào, ra ngõ cong
Làn mây như khói vờn ngang cửa
Đêm nhói lên màu đôi mắt mong
 
Là lá bên vườn rơi rõ êm
Hay tiếng thời gian khẽ bên thềm
Bóng của nỗi buồn sao chưa mỏng
Thảng thốt, quên mà như... nhớ thêm!
 
Em đi... đêm chẳng mấy khi chìm
Trôi nổi, con thuyền trên sóng tim
Chở một nỗi niềm... thao thức mãi
Ở đâu, em hỡi, để anh tìm?
 
Nào phải mùa xưa chẳng ghé qua
Mà thoáng hương xưa lỡ nhạt nhòa
Anh thấy bóng mình trong ký ức
Sao người mỗi lúc lại càng xa
 
Chưa say, sao mộng lạc lối về
Hay chính lòng anh mãi u mê?
Đêm ngỡ rơi vào trong đáy cốc
Dốc lên... Mơ má ấp, môi kề 
 
Hằng mong đêm cháy... giống đêm xưa
Người đến bên anh, thắp giấc vừa...
Lẻ bóng giữa dòng..., ly đã cạn
Mà tàn canh... phố bỗng như mưa!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét