Đêm, trăng tròn, trong tiếng dế nỉ non
Phố núi bạc sương, rừng cây chưa ngủ
Anh nhớ em, tuềnh toang hồn lữ thứ
Ly cạn dần, mi bỗng thấy cay thêm...
Những dòng thơ anh đã viết cho em
Người mượn để tặng người yêu của họ
Nỗi dứt day ở hai đầu nỗi nhớ
Chuyện dở dang nào cũng rưng buồn (?)
Chuyện mình buồn, đâu muốn ai buồn hơn
Con tim nhỏ sợ vỡ làm bao mảnh
Anh đã mơ có một ngày chắp cánh
Nỗi buồn bay, vui ở lại bên người
Trăng thì tròn, đêm say muốn tả tơi
Phải chi lòng tin chưa khi nào anh khuyết
Phải chi thời gian đừng cho ta cách biệt
Phải chi người bên ấy sớm yên vui...
Những dòng thơ anh viết giữa đơn côi
Như sống chậm bên dòng đời hối hả
Nhớ thương em, muốn níu ngày xa quá
Đêm trăng tròn thấy đẹp chẳng bằng vơi
StatCounter
Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015
Cơn mơ chiều
Suốt mấy ngày qua: nắng, nắng hờn
chiều nay đổi lạnh, gió mưa tuôn
tôi sợ những ngày Đông màu trắng...
Nơi ấy... đừng vương một nét buồn
Chiều, bên hàng phố, khúc à ơi
chầm chậm hòa trong tiếng mưa rơi
tiếng người mẹ trẻ ru con trẻ...
Bỗng muốn được mơ thật giữa đời
Mơ căn gác nhỏ hướng về Đông
có con suối nhỏ cuối cánh đồng
uốn mình bên cánh rừng xanh thẫm...
Tôi ngồi... bên chiếc ghế bỏ không
Tôi nhớ: bao lần lúc hừng đông
em đến trong mơ, má em hồng
dịu dàng, thơm thảo từng tia nắng
Mắt bảo: như này mãi... Nhớ không?
Tôi nhớ giây phút ngỡ ngừng trôi
tim như ngừng đập... Đất với trời
hòa tan cùng sóng dâng trong mắt
hồn căng buồm lộng lướt ngàn khơi...
Thương những cơn mơ thật ngọt ngào
khung trời xưa, gió vẫn lao xao...
mang hơi ấm đến, ngày đông giá
sưởi mảnh hồn chưa lặng phút nào
Lạnh run từng đợt gió, mưa bay
bàn tay thèm hơi ấm bàn tay
hơi thở cũng thành sương khói mỏng
nhòa cơn mơ về giữa ban ngày!
chiều nay đổi lạnh, gió mưa tuôn
tôi sợ những ngày Đông màu trắng...
Nơi ấy... đừng vương một nét buồn
Chiều, bên hàng phố, khúc à ơi
chầm chậm hòa trong tiếng mưa rơi
tiếng người mẹ trẻ ru con trẻ...
Bỗng muốn được mơ thật giữa đời
Mơ căn gác nhỏ hướng về Đông
có con suối nhỏ cuối cánh đồng
uốn mình bên cánh rừng xanh thẫm...
Tôi ngồi... bên chiếc ghế bỏ không
Tôi nhớ: bao lần lúc hừng đông
em đến trong mơ, má em hồng
dịu dàng, thơm thảo từng tia nắng
Mắt bảo: như này mãi... Nhớ không?
Tôi nhớ giây phút ngỡ ngừng trôi
tim như ngừng đập... Đất với trời
hòa tan cùng sóng dâng trong mắt
hồn căng buồm lộng lướt ngàn khơi...
Thương những cơn mơ thật ngọt ngào
khung trời xưa, gió vẫn lao xao...
mang hơi ấm đến, ngày đông giá
sưởi mảnh hồn chưa lặng phút nào
Lạnh run từng đợt gió, mưa bay
bàn tay thèm hơi ấm bàn tay
hơi thở cũng thành sương khói mỏng
nhòa cơn mơ về giữa ban ngày!
Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015
Thương mình, em nhé!
Ngày em như nắng ban mai ấy
Đâu biết lòng anh đã biết buồn
Như con suối ngủ, quên dòng chảy
Đâu biết bến bờ xa, sóng tuôn...
Như con suối ngủ, quên dòng chảy
Đâu biết bến bờ xa, sóng tuôn...
Như mưa, như nắng, như làn gió
Em đến bên anh phút tình cờ
Hồn anh như đất cằn hoang bỏ
Mưa, nắng gieo mầm xanh, ý thơ
Em như mây trắng trong trời thắm
Cho bớt hoang vu ánh mắt người
Cho anh mơ khẽ, mơ thầm lặng
Một giấc mơ hiền, thôi cút côi
Cho anh mơ khẽ, mơ thầm lặng
Một giấc mơ hiền, thôi cút côi
Yêu em, thầm lặng, lòng mong ngóng
Mà em biền biệt dấu chim trời
Trông em... hoang mang..., rồi vô vọng
Hồn chết mỏi mòn, đau mỗi hơi...
Làm sao lấp được trời hoang vắng
Để mất em rồi anh mới hay...
Hành trang là nỗi buồn câm lặng
Muốn khóc... tìm em... Tìm đâu ngày...?
Em ơi, đớn đau lời yêu muộn
Xót xa, không nói được bằng lời
Chớp mắt, đời như cơn gió cuốn
Thương mình, em nhé, đừng buông lơi
Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015
Giá mà
Giá mà gió đã không ru cây
Vàng hoa chưa rắc xuống lối này
Vấn vương mùa, điệp còn thương nhớ
Nhớ Thu nào người nhủ qua đây
Giá mà nắng không rơi quanh đây
Lấp lánh đâu chạm phải mắt này
Không chạm giấc mơ nào thao thức
Lá xanh còn say ngủ trên cây
Giá mà gió không đưa mây bay
Bầu trời đâu hoang vắng trưa này
Xanh thẳm xanh, như màu kỷ niệm
Để tim như dậy sóng vơi đầy Giá mà nắng bớt đi men say
Rót ngẩn ngơ chiều chớm Đông này
Liêu xiêu phố, mắt nhòe hư ảo
Rồi ngỡ ngàng buồn, nhớ lắt lay
Giá mà em, anh tay trong tay!
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015
Một mùa Đông đầy nắng
Thế là phố lại vắng như xưa
Chỉ lạ mùa nay chẳng giống mùa
Tháng chạp sắp rồi trời vẫn nắng
Nắng dăm bữa lại một ngày thưa
Người qua phố ngỡ phố đương Thu
Hiu hắt heo may, thoáng sương mù
Lá không còn rụng trong chiều gió
Người có mơ màng câu hát ru?
Phố vắng, trong chiều vắng bình yên
Hồn tôi mơ về giấc mơ hiền
Nắng chếch, dập dềnh, cơn gió ngược
Con thuyền nào rời bến an nhiên...
Ngày thành dài, đêm trở nên sâu
Tĩnh lặng như chuyện chưa bắt đầu
Mùa Đông mới vài cơn rét thoảng
Khoảng trống đầy, tim tôi về đâu?
Cố tránh nhớ em, trốn thói quen
Dù biết trước rằng đâu dễ quên
Chiều thanh vắng, nắng, nhiều mây trắng
Chẳng đặng đừng... Sao đây, hỡi em?
Chỉ lạ mùa nay chẳng giống mùa
Tháng chạp sắp rồi trời vẫn nắng
Nắng dăm bữa lại một ngày thưa
Người qua phố ngỡ phố đương Thu
Hiu hắt heo may, thoáng sương mù
Lá không còn rụng trong chiều gió
Người có mơ màng câu hát ru?
Phố vắng, trong chiều vắng bình yên
Hồn tôi mơ về giấc mơ hiền
Nắng chếch, dập dềnh, cơn gió ngược
Con thuyền nào rời bến an nhiên...
Ngày thành dài, đêm trở nên sâu
Tĩnh lặng như chuyện chưa bắt đầu
Mùa Đông mới vài cơn rét thoảng
Khoảng trống đầy, tim tôi về đâu?
Cố tránh nhớ em, trốn thói quen
Dù biết trước rằng đâu dễ quên
Chiều thanh vắng, nắng, nhiều mây trắng
Chẳng đặng đừng... Sao đây, hỡi em?
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015
Mơ ngày gặp lại
Phố ngóng chờ em biết bao ngày
Nhà cao cao mãi dõi chân mây...
Có lẽ người buồn không về nữa
Khi một người chờ... đã buông tay
Thuyền những mong cập bến bình yên
Đời lặng trôi như khúc sông hiền
Con tim vẫn nghẹn ngào, nức nở
Thương một người..., thật khó để quên
Như cánh chim bay bỏ cánh rừng
Bao năm chẳng hóa phận người dưng
Rừng đã khép, điệp trùng ngăn cách
Xác xơ đau, lời hứa muối, gừng!
Mùa đông mới chạm tới ngõ thôi
Chiếc lá cuối cùng cũng sắp rơi
Anh nghĩ đến em nhiều hơn thế
Như thể ngày mai đã vắng rồi
Cầu xin em quên những xa xưa
Như rừng đang trút lá, sang mùa
Như giấc mơ..., thức rồi, vui lại
Bên đời còn xao xuyến như chưa...
Anh sẽ thôi viết những dòng buồn
Dù thương em, dù lúc cô đơn
Yên lòng vui, mơ ngày gặp lại
Có một người yêu em nhiều hơn
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
Em có về phố với anh không?
Em hãy về với phố đi em
Nắng đầu Đông như rớt qua rèm
Bỡ ngỡ phố nhuộm màu vàng nhạt
Những con đường như lạ, như quen
Về đây em, ngắm những phố phường
Những tên đường gợi nhớ, gợi thương
Ngắm mặt hồ, hoàng hôn tím sẫm
Nghe dòng sông thao thức đêm trường
Nắm tay anh đi, giữa mọi người
Em sẽ gần hơn những đầy, vơi
Thấy muôn sắc cuộc đời bình dị
Đã nhiều hơn những ánh mắt cười
Chiều qua hàng phố anh hân hoan
Đón chú rể hiền, cô dâu ngoan
Lâng lâng hạnh phúc mừng hai họ
Anh nhớ về em, một thoáng tràn...
Cây bàng đã đỏ lá chờ Đông
Công viên thấp thoáng sắc hoa hồng
Phố ngợp nhà cao, tình vẫn nặng
Em à, về phố với anh không?
HN, 2003
Cây ngút ngàn, xanh đến bao lâu
Gió đã lạnh, bầu trời thêm cao
Nắng như mơ, lá hát rì rào
Con phố rộng, xe, người thưa thớt
Mắt qua đường xa vắng, chênh chao
Phố vương đầy những dấu chân Thu
Anh nhớ em, quanh quẩn, mịt mù
Biết bao giờ, bao giờ gặp được
Nghe nẫu lòng, buồn gió đưa ru
Thu nhớ người, người ở nơi đâu
Chẳng mong bằng đôi mắt ươm sầu
Nhìn Thu mới trên từng lối cũ
Cây ngút ngàn, xanh đến bao lâu (?)
Lặng lẽ trong đêm chẳng thấy ngơi
Có ngôi sao nhấp nháy tìm người
Cảm giác rơi hoài, rơi thăm thẳm
Chạm vào tê tái, giọt sương rơi
Thôi đừng trói buộc bởi tháng năm
Để hồn theo gió đến xa xăm
Biển kia ai tát hoài chưa cạn
Mòn mỏi... sao anh chỉ ước thầm?
HN - 2004
Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015
Sám hối
Trời mênh mang nắng tiễn tháng Mười
Chiều lòng bao kẻ luyến thu vơi
Ngày mai gió bấc về, mưa lạnh
Mây xám che, chẳng thấy mặt trời
Nắng như mơ, dẫu đã bớt vàng
Phố vẫn dịu dàng buổi đông sang
Người đi trong phố mơ cùng nắng
Có hiểu lòng tôi cũng nhớ nàng
Gió từng cơn mỏng dỗ hàng cây
Bịn rịn vàng rơi những phiến gầy
Đi ngang qua những lao xao ấy
Ai chắc mắt mình chẳng chút cay?
Hình như bên ấy cũng sang mùa
Chẳng hay người ấy đã nguôi chưa
Hay nàng vẫn khóc mùa thu cũ
Giấu lệ vào thơ... mặc gió đùa
Tôi sống qua từng khắc trái ngang
Sám hối như từng đã dối gian
Mùa vơi, nắng vẫn còn chưa cạn
Hồn đã lạnh bao trận gió hàn
(từ những bài thơ không gửi)
Chiều lòng bao kẻ luyến thu vơi
Ngày mai gió bấc về, mưa lạnh
Mây xám che, chẳng thấy mặt trời
Nắng như mơ, dẫu đã bớt vàng
Phố vẫn dịu dàng buổi đông sang
Người đi trong phố mơ cùng nắng
Có hiểu lòng tôi cũng nhớ nàng
Gió từng cơn mỏng dỗ hàng cây
Bịn rịn vàng rơi những phiến gầy
Đi ngang qua những lao xao ấy
Ai chắc mắt mình chẳng chút cay?
Hình như bên ấy cũng sang mùa
Chẳng hay người ấy đã nguôi chưa
Hay nàng vẫn khóc mùa thu cũ
Giấu lệ vào thơ... mặc gió đùa
Tôi sống qua từng khắc trái ngang
Sám hối như từng đã dối gian
Mùa vơi, nắng vẫn còn chưa cạn
Hồn đã lạnh bao trận gió hàn
(từ những bài thơ không gửi)
Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015
Giấu em
Nắng, vẫn nắng hiền, nắng như mơ
Gió cũng mơn man, gió muốn chờ
Chiều mơ em mãi, trên bờ mộng
Phố, ngỡ con thuyền trên sóng thơ
Anh đi ngang phố, nhớ về em
Ký ức run bay dải lụa mềm
Chỉ là mơ thôi, tim đã nghẹn
Em à, xa quá, ngỡ đâu quên
U ám lâu rồi, đẹp hôm nay
Xơ xác hàng cây mùa đông gầy
Phố nắng gió về, như thức dậy
Như lòng anh ngỡ có em đây
Thôi, em đừng giận anh nữa thôi
Anh giấu im niềm mơ cút côi
Có lúc đất trời tươi sáng lạ
Giấu em, anh nhớ mắt em cười!
(từ những bài thơ không gửi)
Gió cũng mơn man, gió muốn chờ
Chiều mơ em mãi, trên bờ mộng
Phố, ngỡ con thuyền trên sóng thơ
Anh đi ngang phố, nhớ về em
Ký ức run bay dải lụa mềm
Chỉ là mơ thôi, tim đã nghẹn
Em à, xa quá, ngỡ đâu quên
U ám lâu rồi, đẹp hôm nay
Xơ xác hàng cây mùa đông gầy
Phố nắng gió về, như thức dậy
Như lòng anh ngỡ có em đây
Thôi, em đừng giận anh nữa thôi
Anh giấu im niềm mơ cút côi
Có lúc đất trời tươi sáng lạ
Giấu em, anh nhớ mắt em cười!
(từ những bài thơ không gửi)
Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015
Lỗi ở trái tim
Xa xa trông như cơn mơ qua
có tháng năm xưa chưa nhạt nhòa,
nắng ấm như ngày em về phố,
rặng bằng lăng cũ đã bung hoa...
Anh bỗng như hạt bụi phất phơ
theo gió bay, chưa chịu lắng bờ
chẳng màng bên bồi hay bên lở
giữa dòng sông đời, mãi bơ vơ
Phiêu du bao chốn, kiếm tìm em
giữa bao xa, lạ, giữa gần, quen
có lẽ phận này như quá mỏng
nhớ còn chưa đủ, biết sao quên?
Ai viết dòng thơ lên tháng Năm
để anh qua phố lại nhớ thầm
mơ em về giữa mùa hoa tím
nhớ rồi lại buồn, nỗi buồn câm
Đã hứa với em cố lặng im
anh tự tìm đâu, nỗi nhớ tìm
xin em đừng giận anh, em nhé
anh chẳng lỗi gì, lỗi trái tim
(từ những bài thơ không gửi)
có tháng năm xưa chưa nhạt nhòa,
nắng ấm như ngày em về phố,
rặng bằng lăng cũ đã bung hoa...
Anh bỗng như hạt bụi phất phơ
theo gió bay, chưa chịu lắng bờ
chẳng màng bên bồi hay bên lở
giữa dòng sông đời, mãi bơ vơ
Phiêu du bao chốn, kiếm tìm em
giữa bao xa, lạ, giữa gần, quen
có lẽ phận này như quá mỏng
nhớ còn chưa đủ, biết sao quên?
Ai viết dòng thơ lên tháng Năm
để anh qua phố lại nhớ thầm
mơ em về giữa mùa hoa tím
nhớ rồi lại buồn, nỗi buồn câm
Đã hứa với em cố lặng im
anh tự tìm đâu, nỗi nhớ tìm
xin em đừng giận anh, em nhé
anh chẳng lỗi gì, lỗi trái tim
(từ những bài thơ không gửi)
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015
Chiều lá rơi
Một ngày thật dài như mọi ngày
Hàng cây như kẻ mượn men say
Lả lơi, vật vã, cuồng quay gió
Buồn có bay cùng cánh lá bay?
Biết nói gì khi lá lìa cành
Đường như vô tận, chỉ mình anh
Thu nào cũng tựa như thu cuối
Tim tựa như treo bởi chỉ mành
Nghe gió còn mang dư âm xưa
Mỏi mắt tìm nhau từng dấu mùa
Đến khi gió đuổi nhau, xô cửa
Mới biết là tình xót xa đưa?
Anh nhớ em trong chiều lá rơi
Tuyệt vọng... hồn anh sắp rã rời
Nắng chưa kịp tắt, trời đã sậm
Cuối trời một cánh nhạn đơn côi
(từ những bài thơ không gửi)
Hàng cây như kẻ mượn men say
Lả lơi, vật vã, cuồng quay gió
Buồn có bay cùng cánh lá bay?
Biết nói gì khi lá lìa cành
Đường như vô tận, chỉ mình anh
Thu nào cũng tựa như thu cuối
Tim tựa như treo bởi chỉ mành
Nghe gió còn mang dư âm xưa
Mỏi mắt tìm nhau từng dấu mùa
Đến khi gió đuổi nhau, xô cửa
Mới biết là tình xót xa đưa?
Anh nhớ em trong chiều lá rơi
Tuyệt vọng... hồn anh sắp rã rời
Nắng chưa kịp tắt, trời đã sậm
Cuối trời một cánh nhạn đơn côi
(từ những bài thơ không gửi)
Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015
Sợ
Phố đã ồn ào khắp đó đây
Nắng chưa xuyên nổi lớp sương dày
Cảnh vật ảo mờ như mây khói
Áo dài qua phố ngỡ đang bay
Đoạn đường chẳng dài, mấy phút xe
Xuôi ngược người đi, chưa ai về
Trong hối hả một ngày đang đến
Có thoáng gì riêng mỗi tim nghe
Thu chần chừ chưa muốn chia tay
Phố níu thu những sợi nắng gầy
Lưng ngày mơ rắc vàng cõi nhớ
Nhớ một người... không chắc qua đây
Hơi mùa đông đã phả trong lòng
Ánh mắt... Buồn sắp hóa mênh mông
Anh sợ lửa tàn, than sắp lụi
Mai này còn nhớ đến nhau không?
(từ những bài thơ không gửi)
Nắng chưa xuyên nổi lớp sương dày
Cảnh vật ảo mờ như mây khói
Áo dài qua phố ngỡ đang bay
Đoạn đường chẳng dài, mấy phút xe
Xuôi ngược người đi, chưa ai về
Trong hối hả một ngày đang đến
Có thoáng gì riêng mỗi tim nghe
Thu chần chừ chưa muốn chia tay
Phố níu thu những sợi nắng gầy
Lưng ngày mơ rắc vàng cõi nhớ
Nhớ một người... không chắc qua đây
Hơi mùa đông đã phả trong lòng
Ánh mắt... Buồn sắp hóa mênh mông
Anh sợ lửa tàn, than sắp lụi
Mai này còn nhớ đến nhau không?
(từ những bài thơ không gửi)
Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015
Phải chi nỗi nhớ tựa chiêm bao
Phải chi nỗi nhớ tựa chiêm bao
Lúc gần, lúc ẩn, lúc trên cao
Lúc đi xa phố, khi về phố
Thổn thức, bủa vây, lại réo gào
Phải chăng duyên phận đã gọi tên
Mình gặp nhau chi mộng chẳng bền
Khắc khoải thơ buồn ru giấc điệp
Nụ cười buồn tự dối lãng quên
Đêm nay se sắt giấc heo may
Nhớ em xao xác lá hao gầy
Sớm mai từng giọt sương ngân ngấn
Ngậm buồn, day dứt lúc Thu bay
Đêm nay, đêm nữa sẽ ra sao
Nhớ, buồn thao thức giống đêm nao
Khoảng trời im lặng qua khung cửa
Ánh sao trân trối vẫn trông vào
Lúc gần, lúc ẩn, lúc trên cao
Lúc đi xa phố, khi về phố
Thổn thức, bủa vây, lại réo gào
Phải chăng duyên phận đã gọi tên
Mình gặp nhau chi mộng chẳng bền
Khắc khoải thơ buồn ru giấc điệp
Nụ cười buồn tự dối lãng quên
Đêm nay se sắt giấc heo may
Nhớ em xao xác lá hao gầy
Sớm mai từng giọt sương ngân ngấn
Ngậm buồn, day dứt lúc Thu bay
Đêm nay, đêm nữa sẽ ra sao
Nhớ, buồn thao thức giống đêm nao
Khoảng trời im lặng qua khung cửa
Ánh sao trân trối vẫn trông vào
Sao em
Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Phố trong anh vẫn dáng em gầy
Anh mơ mãi một lần... Sao vậy?
Dòng chữ buồn, cứ thế lắt lay
Biết em về, rồi em sẽ đi
Lỡ làng xưa, nay còn lại gì
Con đường, hàng cây, người ngơ ngẩn
Sợ vỡ òa, sợ nỗi phân ly?
Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Ngâu qua rồi, giờ đã heo may
Nước mắt lặn vào dòng thơ nhỏ
Đáy mắt người lửa vẫn quắt quay
Xin đừng bắt anh thôi nhớ em
Bước chân thu vừa mới qua thềm
Cơn gió rụng một chiều bên ngõ
Gieo hạt buồn vào trong cõi đêm
Phố trong anh vẫn dáng em gầy
Anh mơ mãi một lần... Sao vậy?
Dòng chữ buồn, cứ thế lắt lay
Biết em về, rồi em sẽ đi
Lỡ làng xưa, nay còn lại gì
Con đường, hàng cây, người ngơ ngẩn
Sợ vỡ òa, sợ nỗi phân ly?
Sao em về, ngại chẳng qua đây?
Ngâu qua rồi, giờ đã heo may
Nước mắt lặn vào dòng thơ nhỏ
Đáy mắt người lửa vẫn quắt quay
Xin đừng bắt anh thôi nhớ em
Bước chân thu vừa mới qua thềm
Cơn gió rụng một chiều bên ngõ
Gieo hạt buồn vào trong cõi đêm
Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015
Giấc mơ, xin ở lại
Gió cất lời buồn hay khúc ru
Ngày tháng trôi trong biển sương mù
Lâu rồi hồn anh như cỏ úa
Lao xao chẳng nổi gió mùa thu
Cảm ơn em đến, mộng đêm qua
Như nắng ban mai lại ghé nhà
Ô cửa vui mừng, cơn gió thoảng
Mắt mừng quên những giọt... lăn qua
Mong đêm thật dài, trôi thật lâu
Nghẹn lời viết mãi chẳng thành câu
Vắng em, gắng gượng, lòng không thể...
Con tim đau tựa nỗi đau đầu
Em ơi, xin đừng mãi xa xôi
Phố dài, lá rụng, gió đơn côi
Bản nhạc, biết thường cần dấu lặng
Bao thu... phố đủ nhớ em rồi
Ngày tháng trôi trong biển sương mù
Lâu rồi hồn anh như cỏ úa
Lao xao chẳng nổi gió mùa thu
Cảm ơn em đến, mộng đêm qua
Như nắng ban mai lại ghé nhà
Ô cửa vui mừng, cơn gió thoảng
Mắt mừng quên những giọt... lăn qua
Mong đêm thật dài, trôi thật lâu
Nghẹn lời viết mãi chẳng thành câu
Vắng em, gắng gượng, lòng không thể...
Con tim đau tựa nỗi đau đầu
Em ơi, xin đừng mãi xa xôi
Phố dài, lá rụng, gió đơn côi
Bản nhạc, biết thường cần dấu lặng
Bao thu... phố đủ nhớ em rồi
Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015
Thành phố em qua
Anh đã qua phố biển
Ngày đó trăng chưa tròn
Đi về không người tiễn
Em vẫn còn bé con
---
Từ em nơi viễn xứ
Gió vô tình chông chênh
Phố hình như tư lự
Anh dường quên mất mình
---
Em đã thành nỗi nhớ
Dòng sông buồn thời gian
Biết khi nào qua phố
Bể dâu đời hợp tan
---
Bao năm em về lại
Chắc phố mừng hân hoan
Chỉ thương thời xa ngái
Đã mờ theo mây ngàn
---
Vỡ tan từng cơn sóng
Trắng bờ hoài vọng xưa
Tìm em từng giấc mộng
Nghe niềm đau mới vừa...
Ngày đó trăng chưa tròn
Đi về không người tiễn
Em vẫn còn bé con
---
Từ em nơi viễn xứ
Gió vô tình chông chênh
Phố hình như tư lự
Anh dường quên mất mình
---
Em đã thành nỗi nhớ
Dòng sông buồn thời gian
Biết khi nào qua phố
Bể dâu đời hợp tan
---
Bao năm em về lại
Chắc phố mừng hân hoan
Chỉ thương thời xa ngái
Đã mờ theo mây ngàn
---
Vỡ tan từng cơn sóng
Trắng bờ hoài vọng xưa
Tìm em từng giấc mộng
Nghe niềm đau mới vừa...
Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015
Mưa
Em đã bao giờ ghé phố chưa?
Vì em chưa lại, phố dầm mưa
Vì anh mong mãi, trời thôi nắng
Hay bởi vì ta... chẳng đủ vừa?
Mưa ngày chầm chậm, chiều mưa nhanh
Hết tới rồi lui, lại loanh quanh
Hình như mưa đã dư thế kỷ
Thôi, được chờ em, vậy cũng đành
Nghe mưa ràn rạt mái nhà bên
Ngón tay cứng mộng ngón tay mềm
Em ơi, mưa tạnh xin đừng đến
Anh sợ anh chờ sắp hóa điên
Nhỏ, to trời cũng hết nước thôi
Một mình một bóng phố đơn côi
Chờ em lặng lẽ như câm dại
Có lẽ hồn anh hóa đá rồi
----------------------------------------------
Phố bữa nay cũng ngập đầy mưa
Muốn được đợi em cũng đã thừa
Ai cũng có một thời đánh mất
Lòng khô cằn, khát quá mưa xưa
Vì em chưa lại, phố dầm mưa
Vì anh mong mãi, trời thôi nắng
Hay bởi vì ta... chẳng đủ vừa?
Mưa ngày chầm chậm, chiều mưa nhanh
Hết tới rồi lui, lại loanh quanh
Hình như mưa đã dư thế kỷ
Thôi, được chờ em, vậy cũng đành
Nghe mưa ràn rạt mái nhà bên
Ngón tay cứng mộng ngón tay mềm
Em ơi, mưa tạnh xin đừng đến
Anh sợ anh chờ sắp hóa điên
Nhỏ, to trời cũng hết nước thôi
Một mình một bóng phố đơn côi
Chờ em lặng lẽ như câm dại
Có lẽ hồn anh hóa đá rồi
----------------------------------------------
Phố bữa nay cũng ngập đầy mưa
Muốn được đợi em cũng đã thừa
Ai cũng có một thời đánh mất
Lòng khô cằn, khát quá mưa xưa
Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015
Cứ ngỡ là quên
Trăng khuya quạnh quẽ soi thềm vắng
Lạnh dửng dưng đêm sắc nhuốm tàn
Nhành non cong trĩu viền sương nặng
Lá ướt như sầu ươm chứa chan
Đã lâu xa vắng rồi cơn mộng
Cố nhủ lòng... rồi cũng phong rêu
Tất tả tháng ngày mưu sinh ấy
Cứ ngỡ là quên... được ít nhiều
Khuya nay nghe sóng cào muôn đợt
Quặn lòng, tiếng vạc thoảng trên cao
Phố im như cõi thiêng trầm mặc
Lặng ngắt, buồn ơi, lệ muốn trào...
Đêm, nao núng quá, không còn chốn
Che chở cho tim khỏi yếu mềm
Từng phút giây..., từng dòng kỷ niệm...
Nhớ, thương người, buồn như mới nguyên!
Lạnh dửng dưng đêm sắc nhuốm tàn
Nhành non cong trĩu viền sương nặng
Lá ướt như sầu ươm chứa chan
Đã lâu xa vắng rồi cơn mộng
Cố nhủ lòng... rồi cũng phong rêu
Tất tả tháng ngày mưu sinh ấy
Cứ ngỡ là quên... được ít nhiều
Khuya nay nghe sóng cào muôn đợt
Quặn lòng, tiếng vạc thoảng trên cao
Phố im như cõi thiêng trầm mặc
Lặng ngắt, buồn ơi, lệ muốn trào...
Đêm, nao núng quá, không còn chốn
Che chở cho tim khỏi yếu mềm
Từng phút giây..., từng dòng kỷ niệm...
Nhớ, thương người, buồn như mới nguyên!
Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015
Mưa dầm tháng Tám
Tháng Tám,
dầm dề,
suốt tuần mưa
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
còn đang bịn rịn
thì trời nắng vẫn ngỡ lòng mưa
Em nhắc: anh đừng nên nhớ em
Kẻo em trằn trọc suốt cả đêm
Tại mưa rả rích,
Tại mưa rả rích,
mưa không ngủ,
nào phải lòng anh lại yếu mềm
Ký ức chưa mờ trong mưa giăng
Dù triền miên gió quất, mưa dầm
thành phố lặng lẽ
và lặng lẽ
Ướt nhòe
Anh cũng vậy
lặng câm
Mặc cho miệt mài mưa không ngơi
Nhìn mưa,
đừng nhớ mắt em ngời
Nghe mưa ràn rạt,
mưa rả rích,
lòng cố nhủ lòng không chơi vơi
Mong tháng ngày bên ấy bình yên
Môi xinh cười như nắng mới lên
em rạng rỡ
Như ngày em đến
có nỗi buồn anh đã biết quên
Mưa rơi,
mưa rơi,
lại mưa rơi
Trời không chịu đất, đất chịu trời
Chỉ sợ có ngày mưa quên tới
nỗi lòng sao biết giấu
tả tơi
Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015
Mộng một ngày
Gió tản mây thành trăm nhớ, quên
Ngàn cây nhòa sắc phủ lưng triền
Ngoài xa, một thoáng chiều rơi xuống
Chầm chậm nghe lòng khẽ nhói lên
Phảng phất lối về mảnh sương sa
Le lói đèn chen tán cây già
Khoảnh khắc vô tình như hơi thở
Phố mềm như giấc mộng đang qua
Như bao lần, ghé bước bên sông
Chẳng vì đâu..., hồn thả theo dòng
Sông rộng quá, mùa này nước xiết
Chở hồn tôi ra biển, được không?
Em xa rồi, lòng buồn bao lâu
Hỡi dòng sông nước sẫm, đục ngầu
Cuốn phù sa về nơi cửa biển
Chỉ một chiều, chẳng quản nông sâu
Mộng một ngày, mỏi mệt buông tay
Được rời xa, xa được kiếp này
Được tìm em, ngượng ngùng, bỡ ngỡ
Nhìn mắt nhau..., sợ nói... gió bay
Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015
Thay lời...
Gió cứ thướt tha lướt ngang chiều
Mảnh vườn nắng lượn sóng phiêu diêu
Không gian nhẹ bẫng trôi về phía
Có ánh hoàng hôn cùng những điều...
Lâu rồi đã vắng giấc mơ em
Manh gió mỏng như những cánh mềm
Lách cách reo thầm chuông trước cửa
Tựa hồ đâu đó bước chân quen
Phố nhỏ tháng ngày cũ như xưa
Trầm tư ngay cả lúc giao mùa
Chiều xuống, đêm choàng lên, thao thức
Nghe hồn trăn trở, biết đang chưa...
Khao khát một ngày lúc bình minh
Nỗi nhớ lên ngôi chẳng một mình
Nhìn ánh dương hồng, môi thắp nụ
Mắt huyền xưa sóng vẫn lung linh
Mảnh vườn nắng lượn sóng phiêu diêu
Không gian nhẹ bẫng trôi về phía
Có ánh hoàng hôn cùng những điều...
Lâu rồi đã vắng giấc mơ em
Manh gió mỏng như những cánh mềm
Lách cách reo thầm chuông trước cửa
Tựa hồ đâu đó bước chân quen
Phố nhỏ tháng ngày cũ như xưa
Trầm tư ngay cả lúc giao mùa
Chiều xuống, đêm choàng lên, thao thức
Nghe hồn trăn trở, biết đang chưa...
Khao khát một ngày lúc bình minh
Nỗi nhớ lên ngôi chẳng một mình
Nhìn ánh dương hồng, môi thắp nụ
Mắt huyền xưa sóng vẫn lung linh
Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015
Thương em
Cho tôi nhòa lệ cuối cơn say
Khi lòng đêm đã mỏng vơi đầy
Phố lặng ngắt...
Còn người, bên ấy
Phố sang chiều... có khác lâu nay?
Mảnh vườn xưa, giờ chắc xác xơ
Gió có qua, chắc cũng ơ hờ
Năm tháng sắp che mờ đôi ngả
Nỗi buồn nào có hóa câu thơ?
Say
để mơ trong cánh gió đêm
Thoáng mong manh có tiếng ru mềm
Đơn côi có lúc rời bến mộng
Cho một lần cháy hết...
Thương em...
Đêm tàn chưa, sao đã lưa thưa
Không gian im,
lặng lẽ,
dư thừa
Nỗi nhớ
cứ một mình nhấp nháy...
Em à, anh khát một trời mưa!
Khi lòng đêm đã mỏng vơi đầy
Phố lặng ngắt...
Còn người, bên ấy
Phố sang chiều... có khác lâu nay?
Mảnh vườn xưa, giờ chắc xác xơ
Gió có qua, chắc cũng ơ hờ
Năm tháng sắp che mờ đôi ngả
Nỗi buồn nào có hóa câu thơ?
Say
để mơ trong cánh gió đêm
Thoáng mong manh có tiếng ru mềm
Đơn côi có lúc rời bến mộng
Cho một lần cháy hết...
Thương em...
Đêm tàn chưa, sao đã lưa thưa
Không gian im,
lặng lẽ,
dư thừa
Nỗi nhớ
cứ một mình nhấp nháy...
Em à, anh khát một trời mưa!
Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015
Góc trời xưa có gió, mưa bay
Chiều lại mưa dầm, phố buồn thiu
Trời lạnh, đường thưa vắng ít nhiều
Lũ sẻ lông xù mơ chút nắng
Mắt người đau đáu dấu thương yêu
Có thoáng xa xăm lúc gió về
Nghe hồn tê dại, bước chân mê
Hạt mưa nào vỡ bay nhòe mắt
Thầm xót xa cho những hứa thề
Đi giữa chiều mưa, trên lối xưa
Thương nhau đâu biết mấy cho vừa
Những buổi chiều xuân, mưa, run lạnh
Nhớ mắt em ngời trong dấu mưa
Hàng cây le lói những mầm xanh
Niềm đau... thôi chắc cũng sẽ lành
Còn những mối tình riêng nguyên nửa
Chuyện của muôn đời..., em với anh?
Bao giờ em có ghé qua đây
Phố hân hoan, giấu những vơi đầy...
Anh đã vắng, chẳng còn thơ nữa
Góc trời xưa đó gió, mưa bay...
Trời lạnh, đường thưa vắng ít nhiều
Lũ sẻ lông xù mơ chút nắng
Mắt người đau đáu dấu thương yêu
Có thoáng xa xăm lúc gió về
Nghe hồn tê dại, bước chân mê
Hạt mưa nào vỡ bay nhòe mắt
Thầm xót xa cho những hứa thề
Đi giữa chiều mưa, trên lối xưa
Thương nhau đâu biết mấy cho vừa
Những buổi chiều xuân, mưa, run lạnh
Nhớ mắt em ngời trong dấu mưa
Hàng cây le lói những mầm xanh
Niềm đau... thôi chắc cũng sẽ lành
Còn những mối tình riêng nguyên nửa
Chuyện của muôn đời..., em với anh?
Bao giờ em có ghé qua đây
Phố hân hoan, giấu những vơi đầy...
Anh đã vắng, chẳng còn thơ nữa
Góc trời xưa đó gió, mưa bay...
Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015
Bao giờ
Nắng như để rớt chút heo may
Thềm phố hanh hao những giấu giày
Gió vừa xao xác trong chiều vắng
Mắt người đã thoảng bóng mây bay
Phải em qua phố lúc chiều buông
Để lại mênh mông khoảng trống... buồn
Vừa lúc anh về thăm phố nhỏ
Sóng lặn vào lòng, nhớ bao cơn
Đã trốn mùa đông, tránh mùa đông
Khỏi tủi co ro nhớ lúc nồng
Chẳng ngờ phố lạnh ngay mùa nắng
Buồn ỉu, buồn xo em biết không?
Nắng tắt, hàng cây như thẫm đen
Nhợt nhạt vài con phố lên đèn
Một thoáng mơ hồ, tim thầm nhói
Bao giờ anh có thể quên em?
Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015
Nhớ em, có phải phù vân?
Thương em... Áo tím ngày xưa
Bên hiên thả tóc... Anh thừa mơ hoang
Hồn anh ngỡ chạm thiên đàng
Nuôi thương nhớ chín, võ vàng chưa rơi
Em, từ bên ấy xa xôi
Ngày nào chợt đến... núi đồi hóa thơ...
Biển ơi, có tự bao giờ
Rẽ chia con sóng, hai bờ trông nhau!
Đất trời nay chẳng bể dâu
Tình không phai vẫn nhuộm mầu chia ly
Núi trơ trơ núi lầm lỳ
Biển xanh tít tắp xanh rì biển xanh!
Tình em vời vợi thiên thanh
Chỉ cho đi, chẳng để dành phận riêng
Nắng sầu, bóng núi ngả nghiêng
Gió hờn, hồn biển chông chiêng sóng trào
Anh giờ sống với niềm đau
Hai vai nặng trĩu, vàng thau khóc thầm
Núi đồi vọng bóng tri âm
Biển xanh ôm lấy sóng ngầm vào tim
Rạc rời thương một cánh chim
Chơi vơi lòng xót đá mềm dưới chân
Muốn yêu em mãi, trong ngần
Mà sa lỡ bước một lần... Thiên thu!
Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015
Nắng rưng rưng
Mấy năm rồi, xa phố, tha hương
Ruổi rong trên ngàn vạn cung đường
Phơi nắng gió mặt dày, tay sạn
Nỗi buồn nào... như ngựa không cương
Ở nơi này trời vẫn xanh mây
Hương sắc Thu như vẫn đong đầy
Em chắc chưa một lần ghé lại
Sao vẻ trời có chút luyến say?
Cho anh biết tìm em nơi đâu
Anh đã quen sương gió, dãi dầu
Nhớ em, gọi giữa rừng núi thẳm
Vọng về dọc bóng những đêm thâu
Trưa nay, chờ chuyến đò qua sông
Lấp lánh nắng rơi, rơi kín dòng
Đò thưa, sông vắng ken đầy nắng
Nắng cồn cào, day dứt giữa Đông
Chỉ đêm thôi, lạnh lẽo vô cùng
Nâng ly nhìn bóng tối mông lung
Lặng lẽ thấm nhớ buồn, muốn khóc
Nên trưa này, nắng bỗng rưng rưng
Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015
Một ngày đẹp trời
Một sớm trời trong đến ngỡ ngàng
Nắng tưng bừng phố, ngỡ em sang
Những chuyến xe đầy hoa rực rỡ
Qua phố lòng ai cũng rộn ràng
Nhớ người, ai ngỡ mùa ngưng trôi
Ủ ê cố giấu, mắt ít cười
Đâu hay trong sớm mùa Đông ấy
Trời đất rạng ngời nét sinh sôi!
Anh ước em về buổi hôm nay
Cùng anh dạo phố giữa ban ngày
Cùng lắng nghe lòng, nghe hơi thở
Để chợt vô tình tay nắm tay
Và em sẽ muốn ở lại đây
Và em sẽ muốn cùng anh xây...
(Từ Những bài thơ không gửi)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)