Có những ngày trời thật âm u
Nắng bỏ rơi, vơi tiếng chim gù
Mái nhà thẫm, con đường gió ngủ
Ngỡ Đông về... mà phố đang Thu
Em đã quen... Thu với nắng vàng
Làn sương mỏng, bầu trời thênh thang...
Anh chưa kể... những ngày u uẩn
Nhớ em... trông phố bớt... mơ màng
Những ngón mềm... nâng bó họa mi
Những thiên thần... lưu luyến chưa đi
Con phố sáng một vùng, mê hoặc
Dòng xe nhường nhau... quá lạ kỳ!
Đường anh về... chưa tới nửa giờ
Từng rất nhiều mây, gió... thành thơ
Có bao người chưa quen... vẫn gặp
Chiều nay đáng mến đến không ngờ
Tán bàng già, dăm phiến đỏ hồng
Quán ven hồ, người vẫn chật đông
Đời vẫn thế, chỉ lòng hoang vắng
Không em... còn anh với mênh mông...
Chắc vẫn còn có những mùa sau
Có khi lòng em dịu nỗi đau
Em về phố, dù ngày không nắng
Phố dịu dàng... quên đã từng... nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét