Bão tan rồi, để lại phố chan mưa
Những con đường lại tựa sông, như cũ
Những áo mưa như đàn gà mái rủ
Ngược xuôi dòng, trời vần vũ mây đen
Ngập con đường chứa bao nỗi thân quen
Nghe lòng ướt, lạnh cả triền ký ức
Tìm chỗ cao, dòng xe như du mục
Ôi, con đường từng thổn thức mơ xa!
Mưa tháng Mười, lòng buốt tựa tháng Ba
Chân thềm cũ, bóng ngôi nhà mái cổ
Quán đổi tên, mà buồn anh còn đó
Đã bao chiều, xuyên mưa gió, trông em...
Mưa ào ào, xe chẳng nhích được thêm
Ánh mắt ướt, người xe bên cùng cảnh
Nếu được mơ, anh còn mơ chắp cánh
Để qua đường hay về cạnh người xưa?
Có khi nào em nhớ những cơn mưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét