Sót chút nắng vàng trôi trên sông
Khúc đê đã vắng bóng mục đồng
Gió thoảng hương mềm thơm hoa cỏ
Không thuyền, chẳng bến nữa, bên Đông...
Anh ghé quê em, đất Quảng Nam
Chẳng phải ngao du... mà đi làm
Sao lại thấy hồn "ru theo gió"
Lòng dặn quên... mà dạ chẳng cam
Em qua bên ấy thuở nào rồi
Anh về xứ Quảng, dạ còn khơi
Chưa gặp làng quê xưa em ở
Mà mắt đâu đâu cũng dáng người
Cảnh sắc thanh bình khi nước lên
Vẳng tiếng khoan hò nghe rất quen
Phải chi anh đã... và em đã...
Có lẽ... đời anh đâu mất em
Khúc đê đã vắng bóng mục đồng
Gió thoảng hương mềm thơm hoa cỏ
Không thuyền, chẳng bến nữa, bên Đông...
Anh ghé quê em, đất Quảng Nam
Chẳng phải ngao du... mà đi làm
Sao lại thấy hồn "ru theo gió"
Lòng dặn quên... mà dạ chẳng cam
Em qua bên ấy thuở nào rồi
Anh về xứ Quảng, dạ còn khơi
Chưa gặp làng quê xưa em ở
Mà mắt đâu đâu cũng dáng người
Cảnh sắc thanh bình khi nước lên
Vẳng tiếng khoan hò nghe rất quen
Phải chi anh đã... và em đã...
Có lẽ... đời anh đâu mất em
Dòng Trường Giang sóng khẽ lao xao
Sao Hôm dần lấp lánh trên cao
Cô bác đã chèo ghe vào đón
Gọi tên... thân như tự kiếp nào
Có con sông nào không ra biển?
Có con sóng nào không vỗ bờ?
Có được mấy điều như vĩnh viễn?
Sao lâu rồi..., anh vẫn hoài mơ?
Mảnh đất gầy "chưa mưa đã thấm"
Thương em... mà đã chậm lời yêu
Nắng đã tàn... sông màu tím thẫm
Xa em rồi... đêm đã cô liêu
Sao Hôm dần lấp lánh trên cao
Cô bác đã chèo ghe vào đón
Gọi tên... thân như tự kiếp nào
Có con sông nào không ra biển?
Có con sóng nào không vỗ bờ?
Có được mấy điều như vĩnh viễn?
Sao lâu rồi..., anh vẫn hoài mơ?
Mảnh đất gầy "chưa mưa đã thấm"
Thương em... mà đã chậm lời yêu
Nắng đã tàn... sông màu tím thẫm
Xa em rồi... đêm đã cô liêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét