Có những ngày mưa không phải chỉ là do thời tiết, mà có khi vì lòng người không còn nắng.
Đường phố thì luôn thân quen, chỉ là lòng người chợt lạ.
Có những người từng bước qua nhau... mà không hề biết lòng mình sẽ còn nhớ nhau nhiều đến thế...
Khuôn cửa đang nhòe đi trong mưa
Hơi mưa như khói mỏng loang vừa
Khúc phố nước dềnh như sông nhỏ
Bóng người, xe chậm lúc ban trưa
Ngỡ những ngày mưa xưa... phôi pha
Yêu dấu, nhiều năm... cũng nhạt nhòa
Hết nắng, phố dầm mưa, luôn thế
Cớ gì... mi ướt, mắt trông ra
Những cánh rừng mưa đã khuất rồi
Dòng sông mùa lũ cũng xa xôi
Chỉ khoảng trời đang mưa trắng bạc
Phố ơi, sao bỗng nhớ tên người!
Có phải vì xưa mưa... chúng ta
Nhìn nhau, nghìn dặm bỗng như là...
Anh nhớ... bao lần cơn mưa đổ
Em chờ anh đến... ngỡ hôm qua
Em chắc đang say giữa giấc nồng
Còn anh, như gấu ngủ mùa Đông
Tìm quên... nhưng bỗng cơn dông đến
Nhìn phố dầm mưa... thấy nhói lòng!
Dưới bóng mưa... như phố tròng trành
Nhớ em... như nhớ một màu xanh
Của đôi mắt... của ngày không gió
Của lần đầu... em gọi tên anh!
Mưa vẫn triền miên... Phố bình yên
Sợ nhòa, sợ ướt một cái tên
Chỉ là trưa vắng, hồn chưa lắng
Chỉ là anh nhớ... mãi không quên!
Đường phố thì luôn thân quen, chỉ là lòng người chợt lạ.
Có những người từng bước qua nhau... mà không hề biết lòng mình sẽ còn nhớ nhau nhiều đến thế...
Khuôn cửa đang nhòe đi trong mưa
Hơi mưa như khói mỏng loang vừa
Khúc phố nước dềnh như sông nhỏ
Bóng người, xe chậm lúc ban trưa
Ngỡ những ngày mưa xưa... phôi pha
Yêu dấu, nhiều năm... cũng nhạt nhòa
Hết nắng, phố dầm mưa, luôn thế
Cớ gì... mi ướt, mắt trông ra
Những cánh rừng mưa đã khuất rồi
Dòng sông mùa lũ cũng xa xôi
Chỉ khoảng trời đang mưa trắng bạc
Phố ơi, sao bỗng nhớ tên người!
Có phải vì xưa mưa... chúng ta
Nhìn nhau, nghìn dặm bỗng như là...
Anh nhớ... bao lần cơn mưa đổ
Em chờ anh đến... ngỡ hôm qua
Em chắc đang say giữa giấc nồng
Còn anh, như gấu ngủ mùa Đông
Tìm quên... nhưng bỗng cơn dông đến
Nhìn phố dầm mưa... thấy nhói lòng!
Dưới bóng mưa... như phố tròng trành
Nhớ em... như nhớ một màu xanh
Của đôi mắt... của ngày không gió
Của lần đầu... em gọi tên anh!
Mưa vẫn triền miên... Phố bình yên
Sợ nhòa, sợ ướt một cái tên
Chỉ là trưa vắng, hồn chưa lắng
Chỉ là anh nhớ... mãi không quên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét