Em bảo: hôm rày... đã rêu phong...
Ừ, vậy đành thôi, buông theo dòng...
Lá rụng hết rồi, trong sương mỏng
Còn gì, sao mắt mỏi, lòng mong?
Níu chẳng được, Thu khuất bước rồi
Đường trần treo dốc, buồn chưa trôi
Gió van vỉ, lạnh, trời u ám
Cao, thấp, mờ xa, núi lẫn đồi...
Rằng thôi, sao tủi những cơn mơ
Thoắt đến, rồi đi, chẳng đợi chờ...?
Ngây ngất... Nghẹn ngào khi giã mộng
Ngậm ngùi, ngấn lệ nhỏ vào thơ...
Anh đi xa, trốn những ngày xưa
Gió vẫn còn ngân những âm thừa
Và cả khoảng trời xanh, mây trắng
Cứ hiện về như lúc ta chưa...
Ngỡ với tay là chạm mây bay
Mà cô đơn, núi, quạnh hiu đầy
Đỉnh sầu, ai đã qua, nhìn lại
Có lẽ cũng buồn như sớm nay!
StatCounter
Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017
Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017
Em không biết đâu
Em đâu nghe chiều nay gió hát
Nhẹ du dương như khúc nhạc tình
Vườn nhà bên hương hoa ngan ngát
Thoảng vào, chuông gió cũng rung rinh
Lắng sâu trong chiều nay, góc khuất
Lòng anh run, đau, gió cất lời
Hương hoa thoảng giấc mơ có thật
Chuông chạm vào, buồn, tiếng như rơi
Em đâu thấy chiều chưa tàn nắng
Mảnh trăng non đã bạc giữa trời
Mấy cánh chim rạc rời thấp thoảng
Cuối sông thuyền như lá chơi vơi
Anh trông em... Nắng tàn trong mắt
Nhìn trăng treo, trĩu ngọn tre già
Chim gọi bầy, lòng thêm hiu hắt
Con thuyền nào chở nhớ đi xa
Em không qua, gió mềm như lả
Hương hoa thôi nấn ná bên thềm
Nắng giật lùi, giật lùi vội vã
Bỏ lại trời thấp thỏm vào đêm
Em đâu hay chiều nay nắng tắt
Nơi phố kia lặng lẽ một người
Một nỗi niềm chứa chan trong mắt
Nhớ em, lòng như có mưa rơi
Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017
Tháng 12 có 31 ngày
Trời lạnh, mưa phùn, gió bay bay
Trên phố người đi áo mỏng, dày
Chút nhớ, quên gì mong manh thế
Tháng 12 rồi rét không hay
Thế là cũng sắp một năm trôi
Nhiều việc chưa xong, việc đã rồi
Ngổn ngang, xuôi ngược ngày quên tháng
Nhớ người... lòng chẳng dám... xa xôi
Bao nhiêu năm rồi, chậm hay nhanh
Thương, nhớ, buồn, đau duyên chẳng thành
Những tờ lịch rời... như dao cứa
Đã bấy Thu tàn, buồn vẫn xanh
Năm này em nhiều chuyện vui không?
Anh nhớ mùa Đông... má em hồng
Mắt nâu trong sáng như ươm nắng
Nhiều chàng theo đuổi... lại về không
Anh sẽ thấy vui khi em vui
Hạnh phúc lứa đôi như bao người
Chuyện mình, xin để mình anh giữ
Anh hứa nâng niu, chẳng ngậm ngùi
Bên em dù tuyết có rơi đầy
Anh mong người thay anh nắm tay
Cùng em đi tiếp, chào Xuân mới
Tháng 12 có 31 ngày
Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017
Phố nhớ mùa Đông
Đường tan tầm, dòng người lấn chen
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Bầu trời chiều nhuộm mầu rất quen
Tia nắng thấp vẫn vàng, chưa nhạt
Như vô tình... Sao anh nhớ em?
Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng
Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên
Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn
Cuối năm rồi, nắng, phố hoài Đông
Góc phố còn không những ngóng trông?
Hoa sữa rụng bên đường, khắc khoải
Gió vừa vương một thoáng hương nồng
Ngổn ngang những ngày chồng sang đêm
Nối nhau qua, chẳng kịp yếu mềm
Chỉ nỗi nhớ, một dòng cứ chảy
Một nỗi buồn không thể gọi tên
Cho nhau quên không được. Tình buồn
Mãi miệt mài... cũng chẳng gần hơn
Xa lắc thuở đêm dài, thắp lửa
Chờ nhau..., quên nắng rọi bên vườn
Nắng hanh làm phố nhớ mùa Đông
Em bây giờ nhớ phố nổi không?
Anh chẳng biết, mệt rồi, chẳng biết
Nhớ em mà chẳng dám... Đau lòng!
Mắc kẹt
Những dòng người, xe đan xen nhau
Dường như ai cũng muốn lên đầu
Đoạn đường về chợt thành xa lắc
Mấy ai cùng tôi rớt phía sau
Phải chi anh đã... giống chiều nay
Có lẽ đã gặp em một ngày...
Chôn chân kẹt giữa dòng nêm chật
Khói xe làm cho mắt thêm cay
Phố lên đèn, lấp lánh sắc mầu
Hồn anh như cỏ héo từ lâu
Những nhớ thương chất chồng năm tháng
Muốn cháy lên như thuở ban đầu
Em biết, anh tha hương cũng nhiều
Có buồn vui, tơi tả, liêu xiêu
Có khi mệt lả, lòng tê dại
Đau đáu hồn quê, vạt nắng chiều
Anh thương góc phố, nhớ hàng cây
Bốn mùa đắp đổi trên đất này
Cùng cha mẹ, anh em, bầu bạn
Chia ngọt, sẻ bùi lẫn đắng cay
Sao anh không hỏi em về không?
Như lưỡi câu găm mắc trong lòng
Câu hỏi xưa đến giờ vẫn buốt
Chỉ vì... xa - cách quá mênh mông
Sao anh không chờ đợi em thêm?
Những con chữ sau ngón tay mềm
Cứ hiện ra... nỗi lòng khôn tả
Anh và anh đối mặt hằng đêm
Bên em giờ ngày mới đã sang
Mùa Thu đang rực sắc đỏ, vàng
Em có biết một người trong phố
Thương em mà lòng đã tan hoang!
Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017
Lặng im
Tiếng chuông chiều thả vào thinh không
Đàn chim câu lượn kiếm bao vòng
Gió chợt ùa lạnh run con phố
Chiếc xe nào chở theo mùa đông
Em ở đâu trên mặt đất này
Tám tỷ người, chiều nay, chiều nay
Xen trong gió, lặng thầm hoa sữa
Nhớ em buồn tỏa hương gửi bay
(từ Những bài thơ không gửi)
Đàn chim câu lượn kiếm bao vòng
Gió chợt ùa lạnh run con phố
Chiếc xe nào chở theo mùa đông
Em ở đâu trên mặt đất này
Tám tỷ người, chiều nay, chiều nay
Xen trong gió, lặng thầm hoa sữa
Nhớ em buồn tỏa hương gửi bay
(từ Những bài thơ không gửi)
Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017
Đường còn dài cho bước chân đau
Thu đã phai tàn, đang chớm Đông
Vài tia nắng cuối rớt trên sông
Chiều nơi biên giới trăng nghiêng mảnh
Lơ lửng treo niềm thương, nhớ, mong
Núi ngóng mây, núi mầu sầm sì
Anh nhớ em, bỗng thành lầm lì
Dòng sông gầy dưới trời tím ngát
Dõi mắt buồn theo cánh chim di
Sương mờ giăng quanh quất, mông lung
Nỗi nhớ vây điệp điệp trùng trùng
Con sáo đậu cong cành cây nhỏ
Trơ trọi... nhìn như lá rưng rưng
Người hỡi, chờ nhau đến kiếp nao
Ngày cố vui, đêm lệ muốn trào
Hồn nghe trơ cỗi như hoang mạc
Đường còn dài cho bước chân đau
Vài tia nắng cuối rớt trên sông
Chiều nơi biên giới trăng nghiêng mảnh
Lơ lửng treo niềm thương, nhớ, mong
Núi ngóng mây, núi mầu sầm sì
Anh nhớ em, bỗng thành lầm lì
Dòng sông gầy dưới trời tím ngát
Dõi mắt buồn theo cánh chim di
Sương mờ giăng quanh quất, mông lung
Nỗi nhớ vây điệp điệp trùng trùng
Con sáo đậu cong cành cây nhỏ
Trơ trọi... nhìn như lá rưng rưng
Người hỡi, chờ nhau đến kiếp nao
Ngày cố vui, đêm lệ muốn trào
Hồn nghe trơ cỗi như hoang mạc
Đường còn dài cho bước chân đau
Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017
Chiều nay như bóng dáng một chiều
Chiều không còn nắng, gió hiu hiu
Trên phố, người, xe nhiều thật nhiều
Mặc những vòng xe quay rất chậm
Thu cạn dần, còn chẳng bao nhiêu
Bên đây thưa thớt sắc Thu vàng
Cây còn nhiều, xanh tới Xuân sang
Gió xao xác, sương mờ, nắng thoảng
Chiều hương đưa man mác, dịu dàng
Anh nghe em đã đến bao nơi
Biết bao cảnh vật, biết bao người
Sao chẳng về đây, Thu đã muộn
Chạm chút nồng nàn, chỉ phố thôi
Ghé con đường ưa níu bàn chân
Ngắm trời xa sẽ ngỡ thật gần
Mặt trời rơi bên hồ chầm chậm
Lắng nghe lòng... trong tiếng chuông ngân...
Chiều nay như bóng dáng một chiều
Hồn anh tơi tả gặp gió phiêu
Gió thơm như gió qua vườn cũ
Phảng chút hương xưa, gợi ít nhiều...
Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017
Lẻ một trầm tư
Như giấc mơ một thời, thấp thỏm
Nắng trên cao, gió hát... xa vời
Cánh đồng mây... sóng chiều ráng đỏ
Có con thuyền, thả chẳng ra khơi
Rồi cơn mưa cũng thôi bồng bột
Nắng hững hờ, nắng chẳng còn say
Vài cơn gió quen đường qua ngõ
Se sắt... lòng người chợt heo may
Không nắng rám, cạn dần tháng Tám
Quả bưởi vàng ngủ lịm trên cây
Có chút nhớ như làn gió thoảng
Ru hồn trong chiều lá rơi đầy
Trên phố vẫn người, xe tấp nập
Vẫn ồn ào... Lẻ một trầm tư
Anh nhớ em, muộn màng, quên tuổi
Dạ cồn cào như vẫn... từng như...
Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017
Nói chuyện cùng Trăng
Có những ngày, phố bừng lên rất đẹp
Gió mơ màng, mây, nắng ở trên cao
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Đời thênh thang anh lại thấy xao lòng
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông
Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay
Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên
Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông
Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay
Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên
Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm
Nỗi đau ngọt ngào
Nắng mưa là chuyện của trời
Nhớ thương ai cũng chuyện đời mà thôi
Tiếc gì một đóa hoa rơi
Nhạt phai hương sắc, tả tơi giữa dòng...
Còn gì để đợi, để mong
Mười năm, một thoáng hư không cõi trần...!
Em nói... và rồi em đi luôn
Hàng cây ngơ ngẩn, trời rưng buồn
Chiều sao lặng lẽ dài con phố
Như trước giông về, sao thê lương
Anh tập quên... và anh tập quen...
Nhưng bắt đầu sao đây, hỡi em
Đường đông đúc thấy trong lòng vắng...
Nhắm mắt mà đêm vẫn thấy đèn
--------------------------
Hoàng hôn như lửa cháy... thêm dầu
Bùng lên bao nỗi đau tận sâu
Anh muốn cố..., bao lần đã cố...
Mà sao luôn quay lại từ đầu
--------------------------
Gió mang mùa Xuân gieo khắp nơi
Muôn đốm ly ty nở trắng đồi
Đêm qua cũng gió xô từng chập
Sớm nay, nhìn... như cánh sao... rơi...
Sao em tự ví đóa hoa rơi
Kệ nắng, mưa đi - chuyện của trời
Nhen bao năm... cháy... nay tàn lụi
Anh thấy tim mình thoi thóp... nơi...
Nhớ thương ai cũng chuyện đời mà thôi
Tiếc gì một đóa hoa rơi
Nhạt phai hương sắc, tả tơi giữa dòng...
Còn gì để đợi, để mong
Mười năm, một thoáng hư không cõi trần...!
Em nói... và rồi em đi luôn
Hàng cây ngơ ngẩn, trời rưng buồn
Chiều sao lặng lẽ dài con phố
Như trước giông về, sao thê lương
Anh tập quên... và anh tập quen...
Nhưng bắt đầu sao đây, hỡi em
Đường đông đúc thấy trong lòng vắng...
Nhắm mắt mà đêm vẫn thấy đèn
--------------------------
Hoàng hôn như lửa cháy... thêm dầu
Bùng lên bao nỗi đau tận sâu
Anh muốn cố..., bao lần đã cố...
Mà sao luôn quay lại từ đầu
--------------------------
Gió mang mùa Xuân gieo khắp nơi
Muôn đốm ly ty nở trắng đồi
Đêm qua cũng gió xô từng chập
Sớm nay, nhìn... như cánh sao... rơi...
Sao em tự ví đóa hoa rơi
Kệ nắng, mưa đi - chuyện của trời
Nhen bao năm... cháy... nay tàn lụi
Anh thấy tim mình thoi thóp... nơi...
Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017
Se lòng
Sớm nay, nắng ngập tràn
con phố cũ
Gió nghịch đùa
trên cánh áo ai qua
Nhiều hàng cây
vẫn như còn say ngủ
Mặc vàng ươm... trên những phiến lá già
Tiếng ai cười... gió vừa đưa,
rất khẽ
Nhớ làm sao, thanh âm ấy...
Se lòng
Hai đứa mình... những niềm mơ rất trẻ
Hai nẻo trời, hai số phận long đong!
Anh qua phố
trong mùi thơm nắng sớm
Quán cafe quen đã kín bao người
Tiếc cái ghế... anh vẫn ngồi bao thuở
Có ai rồi...
giữ hộ khoảnh đơn côi
Giai điệu cũ... có thổi hồn gió cũ?
Mà mơ màng bao mắt...
phố đang trôi
Anh nhớ em...,
nhớ về mùa Thu cũ
Lặng bên đường... như tiếng lá
vừa rơi
Anh từng ước...
đón em về phố nhỏ
Nghe mùa Thu ru dỗ giấc mơ hồng
Phố níu em...
bằng những điều rất nhỏ
Và hỏi thầm... em có ở lại không?
Mơ ước ấy... tàn khi Thu chưa tới
Lìa xa rồi, tim nhức nhối...
khôn nguôi
Nếu em nói, một lời thôi, anh đợi
Thì bao Thu...
anh đã chẳng... quên cười
Anh xin lỗi... đã làm em quay quắt
Bao người theo... lại nhận lấy quạnh hiu
Chẳng còn em...
lửa trong hồn như tắt
Ngỡ yêu người...
nhưng có phải là yêu?
Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017
Có những chiều như thế
Tàng cây còn những đốm nắng tàn
Gió đã lên rồi, gió miên man
Xòe tay định hứng chiều rơi muộn
Đã đỏ hoàng hôn rực cuối ngàn
Đàn chim đuổi nắng muốn hụt hơi
Để lại mênh mang cả khoảng trời
Nghìn nghịt dòng xe, người ken kín
Đường hiếm làm sao một tiếng cười!
Con phố ngày xưa... cứ tự về
Cho lòng anh nhớ đến tái tê
Gặp em trên lối đông người ấy
Một ánh nhìn thôi... suối si mê
Con suối trong veo, róc rách reo
Ta cứ xuôi dòng, ta trôi theo
Bao nhiêu ghềnh thác, mình luôn chảy
Khơi suốt bao năm... một thoáng... vèo!
Ta đã xa nhau mãi mãi rồi
Thời gian thì vẫn chẳng ngừng trôi
Chiều nay cũng giống bao chiều muộn
Em biết chăng em, có một người
Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017
Vắng em trong đời
"Em ơi, lửa tắt, bình khô rượu
Đời vắng em rồi, vui với ai?"
(Vũ Hoàng Chương)
Em có về không, mưa tháng Bảy
Ơi những mừng vui ướt mắt đời
Lửa giữa tim này âm ỉ cháy
Tắt chỉ gương này, một khóe môi
Bình hoa vài đóa còn như thẹn
Khô tiếng nấc rồi, nhớ..., nhớ ai
Rượu chưa đủ đắm vài canh nghẹn
Đời đã trầm nghe một tiếng dài!
Vắng ai, chiếc lá ngoài hiên đẫm
Em, vẫn xa vời như ánh trăng
Rồi mai Thu đến, sầu lên thắm
Vui một mình đêm, sương trắng giăng
Với một trời Thu buồn hơn Liễu
Ai oán đàn khuya, tiếng vắn dài
Em ơi, lửa tắt, bình khô rượu
Đời vắng em rồi, vui với ai?
Lửa giữa tim này âm ỉ cháy
Tắt chỉ gương này, một khóe môi
Bình hoa vài đóa còn như thẹn
Khô tiếng nấc rồi, nhớ..., nhớ ai
Rượu chưa đủ đắm vài canh nghẹn
Đời đã trầm nghe một tiếng dài!
Vắng ai, chiếc lá ngoài hiên đẫm
Em, vẫn xa vời như ánh trăng
Rồi mai Thu đến, sầu lên thắm
Vui một mình đêm, sương trắng giăng
Với một trời Thu buồn hơn Liễu
Ai oán đàn khuya, tiếng vắn dài
Em ơi, lửa tắt, bình khô rượu
Đời vắng em rồi, vui với ai?
Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017
Phố hôm nay giống một ngàn hôm ấy
Như lời yêu, xao xuyến lòng, chưa ngỏ
Như vườn cằn, bỡ ngỡ, nở muôn hoa
Phố hôm nay lại bừng lên rạng rỡ
Nắng rực vàng như một thuở... nào xa
Thêm dòng xe, con đường thành hối hả
Thêm dáng em, con phố ngả ân cần
Thêm tiếng cười, ngày chợt lung linh quá
Thêm mắt huyền, anh muốn hóa thi nhân
Đôi bánh xe ước thành chân, nhún nhảy
Gió lao xao, gọi sóng dậy trong lòng
Đôi cánh chim vun vút về phương ấy
Đám mây bồng, da diết mắt ai mong
Như vườn cằn, bỡ ngỡ, nở muôn hoa
Phố hôm nay lại bừng lên rạng rỡ
Nắng rực vàng như một thuở... nào xa
Thêm dòng xe, con đường thành hối hả
Thêm dáng em, con phố ngả ân cần
Thêm tiếng cười, ngày chợt lung linh quá
Thêm mắt huyền, anh muốn hóa thi nhân
Đôi bánh xe ước thành chân, nhún nhảy
Gió lao xao, gọi sóng dậy trong lòng
Đôi cánh chim vun vút về phương ấy
Đám mây bồng, da diết mắt ai mong
Giá mà nắng thắm từ em, mắt biếc
Hồn anh thêu bằng sắc nhớ long lanh
Giá mà gió là lời em, tha thiết
Anh ru hồn, mơ đến cạn xuân xanh
Đã từng có biết bao ngày thơ mộng
Dù hai ta... xa cách cả biển trời
Phố hôm nay, giống một ngàn hôm ấy
Anh nguyện cầu... Anh muốn gọi: Em ơi!
Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017
Mùa sen ấy
Em ghé bên hàng hoa mùa Hạ
Như thể nàng tiên ghé xuống trần
Con phố đông người, quên hối hả
Anh cũng vô tình lạc bước chân
Gió trộm hương mềm trên sen trắng
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...
Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
Lén thả lên em, mái tóc bồng
Anh giấu mắt khờ như say nắng
Lặng trổ trong lòng một ước mong...
Em đi... Man mác hương vương mãi
Gió ở trong mơ cũng thoảng vào
Ngỡ ngàng, tay áp lên ngực phải
Như cả bên này, tim nữa sao!
Hạ cuốn theo nàng, nên cháy vội
Tỉnh giấc thì Thu đã chín vàng
Ai biết nỗi lòng ai chấp chới
Mong nàng tiên ấy lại bay sang
Hạ đã mấy lần về trên phố
Có kẻ lang thang, dõi mắt tìm
Cũng ghé thăm hàng hoa sen nọ
Để cất Đông vào trong trái tim
Lỡ bóng hình em là bông lửa
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng
Anh chắc thành than đến triệu lần
Trái tim anh lâu đâu đóng cửa
Đã biết đau thầm..., đau trối trân
Anh chẳng còn hay: quên hay nhớ
Hay thế gian này, cõi hư không
Chẳng biết bao lần như ngưng thở
Khi gió mùa sen thoảng phố nồng
Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017
Phố, sau cơn mưa
Có chút nắng hừng lên sau mưa
Đường loang loáng nước, người xe thưa
Có giọt đàn trầm trong gió mỏng
Một cánh hoa nghiêng chạm bóng mùa
Có quán quen, mưa, ghế chẳng thừa
Trĩu giàn hoa tím, vắt ngang trưa
Có chiếc xe nào đi khắp nẻo
Thơm từng con phố thoáng sen đưa
Xa vời bên phía Thu đang tới
Nom dáng cây cầu như kéo cưa
Vầng mây như phác hình ai đợi
Chợt nhớ tim ai chẳng chỗ chừa
Từ đâu... mang máng lời ai hát
Ru hồn, tình đã hóa xa xưa
Chiều, phố đông dần khi nắng nhạt
Nghe lòng ran rát quất roi mưa
Có giọt đàn trầm trong gió mỏng
Một cánh hoa nghiêng chạm bóng mùa
Có quán quen, mưa, ghế chẳng thừa
Trĩu giàn hoa tím, vắt ngang trưa
Có chiếc xe nào đi khắp nẻo
Thơm từng con phố thoáng sen đưa
Xa vời bên phía Thu đang tới
Nom dáng cây cầu như kéo cưa
Vầng mây như phác hình ai đợi
Chợt nhớ tim ai chẳng chỗ chừa
Từ đâu... mang máng lời ai hát
Ru hồn, tình đã hóa xa xưa
Chiều, phố đông dần khi nắng nhạt
Nghe lòng ran rát quất roi mưa
Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017
Cả trong mơ, em cũng ghét anh
Em có bao giờ như anh không?
Đêm qua, anh gặp giấc mơ hồng
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông
Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...
Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành
Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thấy em, vai áo mầu như nắng
Trở về, trên phố, lúc vào Đông
Em chẳng giận anh, vẫn mỉm cười
Gió mùa heo hút, lá vàng rơi
Phố nhàn nhạt màu, trời xam xám
Em bảo, sao Đông giống một người...
Thì ra, em vẫn ghét... như anh
Viết toàn mưa với nắng... loanh quanh
Ôi, thuở tình ta còn thơ bấy
Nhớ em, nhưng nói chẳng sao đành
Ờ, cái "người nao" thương "người ta"
Thương nhiều cho lắm, chẳng nói ra
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa
Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây
Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng
Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!
Để "người ta" gửi buồn câu hát
Ghét rồi, ghét thế... chẳng muốn xa
Mặt trời mờ trắng ẩn trong mây
Cái lạnh vô tri lách ngón gầy
Anh nhớ lời ca buồn man mác
Em gửi anh... chiều, mưa ướt lây
Em hỏi câu chi, tóc gió bồng
Chỉ nghe vẳng lại từ thinh không
Con gà tai quái nhà bên gáy
Cho ngẩn ngơ anh, lạc giữa phòng
Có giấc mơ như thật giữa đời
Núi rừng thầm lặng ngóng ngàn khơi
Có tiếng rơi trầm nơi đáy vọng
Đớn đau, khi mãi chẳng quên người!
Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017
Ánh lửa màu cam
Không dưng mong đến thế, cơn giông
Khỏi thấy mây bông phớt nắng hồng!
Phiêu diêu bao chốn, bao ngày tháng
Mây hỡi, có cần quên gió không?
Chiều muộn, hàng cây với nắng trời
Gió hồi lâu trổ điệu xa xôi
Đóa hoa nhỏ cuối vườn rung khẽ
Chớm tuổi mơ như chợt hé cười
Không gian dần tím, gió mầu lam
Thăm thẳm chiều rơi trong sắc chàm
Hồn tôi hoang hoải đang dần nhuộm
Ánh lửa cồn cào, lửa da cam
Như cỏ mùa khô nắng cháy vàng
Như suối mùa mưa chảy miên man
Như gió phai đi, mây còn lại
Thương người, chiều buồn, buồn mênh mang
Khỏi thấy mây bông phớt nắng hồng!
Phiêu diêu bao chốn, bao ngày tháng
Mây hỡi, có cần quên gió không?
Chiều muộn, hàng cây với nắng trời
Gió hồi lâu trổ điệu xa xôi
Đóa hoa nhỏ cuối vườn rung khẽ
Chớm tuổi mơ như chợt hé cười
Không gian dần tím, gió mầu lam
Thăm thẳm chiều rơi trong sắc chàm
Hồn tôi hoang hoải đang dần nhuộm
Ánh lửa cồn cào, lửa da cam
Như cỏ mùa khô nắng cháy vàng
Như suối mùa mưa chảy miên man
Như gió phai đi, mây còn lại
Thương người, chiều buồn, buồn mênh mang
Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017
Đi miết bao giờ quên cho đặng
Mặt trời lên, sương cũng bay lên
Đồi núi chập chùng, bước nhớ quên
Hoa trên đỉnh dốc màu mây trắng
Chưa gặp bao giờ, chẳng biết tên
Nhớ em từng nói thích biển xanh
Còn anh, rừng núi vẫn độc hành
Đi miết... Bao giờ quên cho đặng
Dù niềm trông đợi đã mong manh
Lâu rồi đếm đã kín hai tay
Mùa đến, mùa đi, tháng với ngày
Nếu nối dặm trường... âu cũng đủ
Gần người, đâu thiết cánh để bay
Muốn kể cho em chuyện quanh đây
E lòng buồn nhớ mãi bủa vây
Nhìn sợi khói gầy trong chiều muộn
Tiếng mẹ gọi con... Dạ chất đầy...
Chiêng, trống gần xa, lửa bập bùng
Chập chờn bay lượn giữa không trung
Bóng niềm vui múa quên trời đất
Nghiêng ngả, say sưa... rượu của rừng
Những bản làng xa anh đã qua
Xơ xác, đìu hiu mấy nóc nhà
Mà người nơi ấy bình yên thế
Cười, mắt cũng cười, thật khác ta...
Đồi núi chập chùng, bước nhớ quên
Hoa trên đỉnh dốc màu mây trắng
Chưa gặp bao giờ, chẳng biết tên
Nhớ em từng nói thích biển xanh
Còn anh, rừng núi vẫn độc hành
Đi miết... Bao giờ quên cho đặng
Dù niềm trông đợi đã mong manh
Lâu rồi đếm đã kín hai tay
Mùa đến, mùa đi, tháng với ngày
Nếu nối dặm trường... âu cũng đủ
Gần người, đâu thiết cánh để bay
Muốn kể cho em chuyện quanh đây
E lòng buồn nhớ mãi bủa vây
Nhìn sợi khói gầy trong chiều muộn
Tiếng mẹ gọi con... Dạ chất đầy...
Chiêng, trống gần xa, lửa bập bùng
Chập chờn bay lượn giữa không trung
Bóng niềm vui múa quên trời đất
Nghiêng ngả, say sưa... rượu của rừng
Những bản làng xa anh đã qua
Xơ xác, đìu hiu mấy nóc nhà
Mà người nơi ấy bình yên thế
Cười, mắt cũng cười, thật khác ta...
Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017
Thương nhớ tháng 5
Hàng cây lặng lẽ tím ra hoa
Đường phố người thưa, nắng chói lòa
Hoang hoải, mắt trầm xa xăm mãi
Bao tháng Năm nào... như đã xa
Trĩu nắng cong cành lá rũ nghiêng
Tiếng ve trưa rát vết chưa liền
Dăm gợn mây trời neo lơ lửng
Cho xót trong lòng những bóng riêng
Từng phút, từng giây chầm chậm qua
Queo quắt chiều hong nỗi nhớ nhà
Trăn trở ra vào, cơn khắc khoải
Mỏi mòn, sao gió mãi chưa qua
Thời gian dừng trên đỉnh chiều rơi
Đường phố người thưa, nắng chói lòa
Hoang hoải, mắt trầm xa xăm mãi
Bao tháng Năm nào... như đã xa
Trĩu nắng cong cành lá rũ nghiêng
Tiếng ve trưa rát vết chưa liền
Dăm gợn mây trời neo lơ lửng
Cho xót trong lòng những bóng riêng
Từng phút, từng giây chầm chậm qua
Queo quắt chiều hong nỗi nhớ nhà
Trăn trở ra vào, cơn khắc khoải
Mỏi mòn, sao gió mãi chưa qua
Thời gian dừng trên đỉnh chiều rơi
Có bài ca ai chẳng chắp lời
Giai điệu cứ ngập ngừng, da diết
Cho tim người đau đáu... một nơi
Đừng gọi tên, hãy để em quên
Phố hoang vu, xác nắng rơi thềm
Đông cứng lại một ngày... Lặng lẽ
Lửa cồn cào đâu đó thắp lên
Đừng gọi tên, hãy để em quên
Phố hoang vu, xác nắng rơi thềm
Đông cứng lại một ngày... Lặng lẽ
Lửa cồn cào đâu đó thắp lên
Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017
Tháng 5 Hà Nội
Hà Nội mùa này dễ tưởng là Thu
Lá vàng bay..., tiếng chim gù gọi nắng...
Buổi sớm trào dâng..., về chiều sâu lắng
Cho anh mơ... em thầm lặng quay về
Đang tháng Năm, khoảng giữa của mùa Hè
Bằng lăng tím..., ngàn tiếng ve ra rả
Tóc dài bay, dịu cả trời nắng lóa
Cánh phượng hồng... và những ngả chia ly...
Con đường này chẳng còn dấu ta đi
Biết hàng cây có nghĩ gì, thay lá
Để người qua lòng ngẩn ngơ, thật lạ
Kiểu như anh, nhớ em... hóa mơ màng
Biết bao giờ... Sao vẫn ngóng em sang
Mơ sánh bước dưới hàng cây lá đổ
Chiều Hồ Tây, nghe tiếng lòng sóng vỗ
Tóc em mềm, anh mượn gió, bay ngang
Lá vàng bay..., tiếng chim gù gọi nắng...
Buổi sớm trào dâng..., về chiều sâu lắng
Cho anh mơ... em thầm lặng quay về
Đang tháng Năm, khoảng giữa của mùa Hè
Bằng lăng tím..., ngàn tiếng ve ra rả
Tóc dài bay, dịu cả trời nắng lóa
Cánh phượng hồng... và những ngả chia ly...
Con đường này chẳng còn dấu ta đi
Biết hàng cây có nghĩ gì, thay lá
Để người qua lòng ngẩn ngơ, thật lạ
Kiểu như anh, nhớ em... hóa mơ màng
Biết bao giờ... Sao vẫn ngóng em sang
Mơ sánh bước dưới hàng cây lá đổ
Chiều Hồ Tây, nghe tiếng lòng sóng vỗ
Tóc em mềm, anh mượn gió, bay ngang
Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017
Hoa sữa tháng Năm

Sao nghe tê buốt ở trong lòng
Mưa rả rích, phập phồng bong bóng
Đàn cò vẫn rợp dải ven sông...
Đã lắng nghe mưa suốt mấy ngày
Lãng quên, sao đành bỏ nơi đây
Câu du ca ướt, môi mằn mặn
Mưa khóc giùm nhau sau bấy nay?
Cây đứng dầm mưa đêm phố thưa
Loang loáng người, xe trong bóng mưa
Gió mang thổn thức, mang trăn trở
Hương một loài hoa nở lỡ mùa
Từ buổi em mời chén ly bôi
Nắng theo em, nắng bỏ phố rồi
Trời mưa day dứt, mưa mòn mỏi
Hơi thở cũng buồn như khói hơi
Hồn như thuyền mỏng giữa dòng trôi
Nghe mưa gõ nhịp càng tơi bời
Tháng Năm đã khác bao mùa Hạ
Hoa sữa rụng cùng hoa tím rơi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)