Mượn nẻo đường chiều, chân lữ thứ
Chạm thoáng heo may, ánh sương mờ
Lặng lẽ bậc thềm nơi phố cũ
Nghe hồn Thu nhắc một niềm mơ
Ly cafe nóng... từ lâu nguội
Lạnh đã len thầm trên ngón tay
Nhớ buổi mưa nào, hồn anh sưởi
Bằng ánh em nhìn, anh muốn say
Nào ngõ này cong, đường kia thẳng
Lạc giữa người, xe... bóng anh thừa
Góc phố... như còn thơm mùi nắng
Mà lòng trầm, bạc... giấc mơ xưa
Nào phải vì em không lời hẹn
Hay bởi anh chẳng đủ thiết tha
Những mùa Thu đi, rồi Thu đến
Anh thấy hồn như kẻ không nhà
Có lẽ trên cao là mây trắng
Thuở nào anh gửi mảnh hồn bay
Có lẽ trời Thu màu xanh lắm
Chẳng dám nhìn... sợ mắt em cay
Ai uốn lan can như dấu hỏi
Bao Thu, ai có thể trả lời
Có một lời... xưa, chưa kịp nói
Còn in trong ánh mắt chơi vơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét