Tàng cây còn những đốm nắng tàn
Gió đã lên rồi, gió miên man
Xòe tay định hứng chiều rơi muộn
Đã đỏ hoàng hôn rực cuối ngàn
Đàn chim đuổi nắng muốn hụt hơi
Để lại mênh mang cả khoảng trời
Nghìn nghịt dòng xe, người ken kín
Đường hiếm làm sao một tiếng cười!
Con phố ngày xưa... cứ tự về
Cho lòng anh nhớ đến tái tê
Gặp em trên lối đông người ấy
Một ánh nhìn thôi... suối si mê
Con suối trong veo, róc rách reo
Ta cứ xuôi dòng, ta trôi theo
Bao nhiêu ghềnh thác, mình luôn chảy
Khơi suốt bao năm... một thoáng... vèo!
Ta đã xa nhau mãi mãi rồi
Thời gian thì vẫn chẳng ngừng trôi
Chiều nay cũng giống bao chiều muộn
Em biết chăng em, có một người
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét