Buổi sáng mây che khuất mặt trời
Trầm trầm... xao xác... lá vàng rơi
Gió mùa Đông Bắc se se thổi
Người nói mùa Thu đã cạn rồi
Người đi trong phố lúc thêm đông
Áo vàng, xanh, trắng, đỏ, đen, hồng
Những mắt môi cười... quên gió lạnh
Gánh đời, sao bỗng nhẹ như không
Tôi muốn nhanh qua, kẻo muộn giờ
Giữa dòng vui ấy, thấy bơ vơ
Làm sao tôi nhớ em đến vậy
Một thuở yêu người... hóa giấc mơ!
Em ở đâu, trên những phố này
Khi mùa đang trở, lá vàng bay
Sao anh luôn ngỡ em về phố
Nao lòng... anh ước nắm bàn tay
Cuốn mãi tôi vào thương nhớ xưa
Chẳng hay chạm đáy, hay còn chưa
Nỗi buồn, tôi giấu trong lồng ngực
Cuộc sống vần xoay vẫn nối mùa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét