StatCounter

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Nhớ em trong mưa

Có những ngày mưa không phải chỉ là do thời tiết, mà có khi vì lòng người không còn nắng.
Đường phố thì luôn thân quen, chỉ là lòng người chợt lạ.
Có những người từng bước qua nhau... mà không hề biết lòng mình sẽ còn nhớ nhau nhiều đến thế...


Khuôn cửa đang nhòe đi trong mưa
Hơi mưa như khói mỏng loang vừa
Khúc phố nước dềnh như sông nhỏ
Bóng người, xe chậm lúc ban trưa
 
Ngỡ những ngày mưa xưa... phôi pha
Yêu dấu, nhiều năm... cũng nhạt nhòa
Hết nắng, phố dầm mưa, luôn thế
Cớ gì... mi ướt, mắt trông ra
 
Những cánh rừng mưa đã khuất rồi
Dòng sông mùa lũ cũng xa xôi
Chỉ khoảng trời đang mưa trắng bạc
Phố ơi, sao bỗng nhớ tên người!
 
Có phải vì xưa mưa... chúng ta
Nhìn nhau, nghìn dặm bỗng như là...
Anh nhớ... bao lần cơn mưa đổ
Em chờ anh đến... ngỡ hôm qua
 
Em chắc đang say giữa giấc nồng
Còn anh, như gấu ngủ mùa Đông
Tìm quên... nhưng bỗng cơn dông đến
Nhìn phố dầm mưa... thấy nhói lòng!
 
Dưới bóng mưa... như phố tròng trành
Nhớ em... như nhớ một màu xanh
Của đôi mắt... của ngày không gió
Của lần đầu... em gọi tên anh!
 
Mưa vẫn triền miên... Phố bình yên
Sợ nhòa, sợ ướt một cái tên
Chỉ là trưa vắng, hồn chưa lắng
Chỉ là anh nhớ... mãi không quên!

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Hồn nơi xứ Quảng

Sót chút nắng vàng trôi trên sông
Khúc đê đã vắng bóng mục đồng
Gió thoảng hương mềm thơm hoa cỏ
Không thuyền, chẳng bến nữa, bên Đông...
 
Anh ghé quê em, đất Quảng Nam
Chẳng phải ngao du... mà đi làm
Sao lại thấy hồn "ru theo gió"
Lòng dặn quên... mà dạ chẳng cam
 
Em qua bên ấy thuở nào rồi
Anh về xứ Quảng, dạ còn khơi
Chưa gặp làng quê xưa em ở
Mà mắt đâu đâu cũng dáng người 
 
Cảnh sắc thanh bình khi nước lên
Vẳng tiếng khoan hò nghe rất quen
Phải chi anh đã... và em đã...
Có lẽ... đời anh đâu mất em
 
Dòng Trường Giang sóng khẽ lao xao
Sao Hôm dần lấp lánh trên cao
Cô bác đã chèo ghe vào đón
Gọi tên... thân như tự kiếp nào

Có con sông nào không ra biển?
Có con sóng nào không vỗ bờ?
Có được mấy điều như vĩnh viễn?
Sao lâu rồi..., anh vẫn hoài mơ?

Mảnh đất gầy "chưa mưa đã thấm"
Thương em... mà đã chậm lời yêu
Nắng đã tàn... sông màu tím thẫm
Xa em rồi... đêm đã cô liêu

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Một lần nữa ngày hôm qua

Lại một lần nữa ngày hôm qua *
Bài hát về một thời đã xa
Anh nghe cô ấy... mà như thấy
Cô ấy hát về chuyện đôi ta
 
"Anh đã làm tim cô nát tan"
Ngoài trời, mưa vẫn tuôn chứa chan
Trào dâng một nỗi niềm... đau rát
Anh chẳng muốn lìa xa... Trái ngang!
 
Chúng ta... đã có giấc mơ hoa
Anh đã mơ em... một mái nhà
Anh đi... mang nỗi lòng câm lặng...
Bởi đã nghĩ rằng... em đã xa
 
Quán quen, mưa gió vẫn đông người
Biết ai trong đó... buồn hay vui
Carpenters đượm buồn đang hát...
Và tim anh... thổn thức không lời
 
Có lẽ... trong anh vẫn vẹn nguyên
Khoảng trời xưa ấy, khoảng trời riêng
Nhớ em da diết... nhưng anh ước
Nơi nào... em mãi được bình yên

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

Chơi vơi

Ngoái đầu, Hạ đã miền xa lắc
Em về chưa, nắng ủ men chờ
Lao xao... những hàng cây dằng dặc
Nao nao chiều, gió tập làm thơ
 
Mẹ anh cũng thích hoa cúc vàng
Giống mẹ em... buổi tiết Thu sang
Anh muốn bận hơn em một chút
Bớt chơi vơi, đắm đuối, mơ màng
 
Có đôi lúc, anh như người khác
Lòng rối ren... mong một dòng tin
Còn chợt nghĩ... hay là đã nhạt...
Nên lâu rồi... em chỉ lặng im 
 
Anh ngượng lòng vì thói nhỏ nhen
Hôm qua về, sau gánh hoa sen
Hoa sen trắng, đường dài loang nắng
Thuở xa nào... ta mới vừa quen
 
Anh chỉ mong lúc nào em rảnh
Nhắn cho anh vài chữ... anh vui
Anh hiền mà, đâu cần phải tránh
Còn ơn em... sau những ngọt bùi
 
Phố sang mùa gợi những nồng say
Gợi cô đơn từng ngọn heo may
Sương chưa xuống... mới vàng con nắng
Xanh da trời... trắng nhẹ mây bay
 
Tiếng chim gù đã nhiều da diết
Lá còn xanh... chưa muốn xa cành
Dòng sông dần mềm trôi, thôi xiết
Xin đợi chờ... đừng hóa mong manh
 
HN, 2003 
(Từ Những bài thơ không gửi) 

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

Phố vào tháng 8

Tháng Tám mưa rào, nắng chói chang
Hàng cây hoa ban rực lá vàng
Ai thả khói mềm trong gió mỏng
Dập dờn con sóng, bóng lênh loang

Chiều đã trôi về nơi xa thẳm
Phố đã hoe hoe những sắc đèn
Mặc tiếng xe còn lâu mới lặng
Thu nhón chân về trên lối quen

Đêm buông trên những hàng cây thức
Gió hát ru tình nhân bóng nghiêng
Dòng thơ nào đã gần phai mực
Em với anh, giờ... hai lối riêng

Đêm nay, có lẽ Trăng lên muộn
Lấp ló sao mờ sau váng mây
Muốn thả nỗi lòng cho gió cuốn
Mà buồn xao xác mãi trên cây
 
Đã bao tháng Tám phố qua rồi
Những cây ban thắp sắc mùa rơi
Mấy ai dậy sóng lòng, thương nhớ
Một thuở - vào Thu, mộng thắp ngời?
 
(Từ Những bài thơ không gửi) 

Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Ánh mắt đầu tiên

Trên phố, em hiền như nắng mai
Tóc mây mềm nhẹ thả qua vai
Anh nghĩ gió về ngang bên ấy
Vương thoáng hương thầm chưa muốn phai
 
Áo em màu trắng hay màu nắng
Ánh mắt như Xuân đến bên trời
Em bước đi rồi, mà chưa lắng
Sóng ở trong lòng anh vẫn khơi
 
Em thoáng nhìn anh, thoáng nhìn anh
Bầu trời hôm ấy hẳn màu xanh (?)
Chẳng biết ai thầm khua trống ngực
Hay nhặt hồn anh để vá lành
 
Em qua, con phố dài man mác
Nắng hết mênh mang, giống tắt rồi
Hàng cây già, lá xanh xào xạc
Anh ngỡ như mình đang đánh rơi...
 
Ai gieo thương nhớ từ hôm ấy
Mà khiến anh mơ giữa ban ngày
Anh nhớ thoáng lòng anh run rẩy
Anh nhớ thoáng hồn anh gió lay!
 
Đôi chân cứ dẫn anh ra phố
Mắt cứ mơ thêm chạm mắt hiền...
Em à, kể từ lần hôm đó
Ta có bao điều chưa có tên!
 
HN, 2003 

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Thay lời...

Gió cứ thướt tha lướt ngang chiều
Mảnh vườn nắng lượn sóng phiêu diêu
Không gian nhẹ bẫng trôi về phía
Có ánh hoàng hôn cùng những điều...

Lâu rồi đã vắng giấc mơ em
Manh gió mỏng như những cánh mềm
Lách cách reo thầm chuông trước cửa
Tựa hồ đâu đó bước chân quen

Phố nhỏ tháng ngày cũ như xưa
Trầm tư ngay cả lúc giao mùa
Chiều xuống, đêm choàng lên, thao thức
Nghe hồn trăn trở, biết đang chưa...

Khao khát một ngày lúc bình minh
Nỗi nhớ lên ngôi chẳng một mình
Nhìn ánh dương hồng, môi thắp nụ
Mắt huyền xưa sóng vẫn lung linh