StatCounter

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018

Trưa, phố đầu Đông

Có vẻ như Đông đã sang rồi
Dầm dề mưa lạnh, gió không ngơi
Phố dài trơn ướt, người xe chậm
Thu lặng rời đi, chẳng một lời
 
Anh còn nỗi nhớ... định nhờ Thu
Biết gửi vào đâu giữa trời mù?
Em ạ, tháng ngày trôi nhanh quá
Náu mình... da diết một câu ru
 
Đố ai ngồi võng mà không đưa (*)
Mắt anh nhìn phố cũng nhòa mưa
Phố trưa như một dòng sông nhỏ
Mà nỗi cô đơn chẳng chở vừa
 
Anh ước, trong mưa thấy nụ cười
Như ngày xưa ấy, em xinh tươi
Hồn anh ấm lại... lòng anh nhớ
Bình yên, trong sáng - mắt môi người
 
Tình ta chẳng níu được thời gian
Thu đi, bao lá còn chưa vàng
Và anh còn nhớ, còn thương mãi
Nguyện cầu em luôn được bình an!

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Xao xác đầu Đông

Tháng Mười, đâu phải thật đêm dài
Mơ màng... đã lấp lánh ban mai
Người đã ra đường... trên khắp ngả
Đông gần... sao cứ thấy sai sai...
 
Vẫn hàng cây hát với heo may
Vẫn sắc vàng hanh, nắng mỗi ngày 
Vẫn hoa cúc trắng, vàng trên phố
Nhưng chắc ai còn không, luyến say?
 
Như mùa - chỉ khác mỗi cái tên
Hay bởi rối bời trong nhớ, quên 
Trái tim anh giấu mùa Thu cũ
Nên buổi giao mùa cứ nhói lên?
 
Biết mấy năm rồi, buổi chớm Đông
Lơ ngơ, anh lúc nhớ, khi không
Quên nỗi, em chừng không về nữa
Nên cứ bâng khuâng, cứ phập phồng
 
Những tiếng người, xe nơi ngã tư
Kéo anh ra khỏi nỗi hình như
Đèn đỏ, đèn xanh, mùi xe khói
Cuốn đi... đi chẳng kịp giã từ
 
Tiếng bước mùa Đông đã rất gần
Bồi hồi, xen những tiếng tim ngân
Lá bay, gió mỏng, vàng xao xác
Bỏ lại anh mơ... ở giữa trần!

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

Lang thang phố

Khuất những ngày mưa, lại nắng vàng
Hỏi người qua phố, còn xôn xang
Có còn xao xuyến làn mây trắng
Có luyến lưu trời xanh mênh mang?
 
Đôi khi, tôi chẳng dám nhìn lên
Sợ lại chạm vào nỗi... không tên
Sợ khơi lên những ngày Thu cũ
Sợ chính tôi thôi, chẳng sợ phiền
 
Những hôm trời rộng, thẳm xanh màu
Tôi ví... hồn tôi lúc nhớ nhau
Hoang vu... vì vắng làn mây trắng
Vắng... để màu xanh tôn nỗi đau
 
Làn mây, tôi gửi nỗi nhớ nàng...
Hôm nay có lẽ đã mỏng tang
Chẳng mang nổi nhớ, buồn tôi nữa
Gió rụng quanh đây... những phiến vàng
 
Trên những phố phường tôi đi qua
Nắng đương tươi lắm, chỉ tôi già
Nắng rải qua tàng cây lá sậm
Dưới đường... trông giống những bông hoa
 
Thu về... Thu chín ruộm... Thu đi
Trong phố, nhiều cây còn xanh rì
Người đến, người đi, đâu ở lại
Lặng thầm... tôi với trái tim si 

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

Tiếng đàn nhà bên

Lâu chẳng còn nghe những tiếng đàn
Nhà bên hay gửi gió cầm sang
Nhà tôi, cửa sổ đêm thường mở
Để ngắm sao khuya... cả ngóng "nàng"
 
Là tôi chỉ đoán, đoán vậy thôi
Phía ấy nhà đông, có bao người
Nhưng tiếng dương cầm trong gió thoảng
Dịu dàng, da diết, gợi đơn côi
 
Bởi ngõ một chiều nắng hoe hoe
Tôi thấy "giai nhân" mắt ướt nhòe...
Và lúc đêm vào sâu lắng nhất
Tiếng đàn buồn lắm, đẫm sương khuya
 
Tôi chẳng thầm thương, trộm nhớ đâu
Chẳng qua, đôi lúc tiếng đàn sầu
Gợi biết bao lời tôi quen giấu
Nỗi lòng tôi nhớ mắt ai nâu
 
Tôi nhớ bài "... thời ta đã yêu"
Hình như người hát, anh Bằng Kiều
Nhớ những giọt đàn trên phím lệ
Nghe... mà đau đớn biết bao nhiêu!
 
Hay người bên ấy đã rời đi (?)
Đêm, ở ngoài kia gió rầm rì
Hoa lá trong vườn khuya tám chuyện
Tôi lắng nghe mà đâu biết chi 

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

Một thoáng mùa Thu

Phố sớm hôm nay gió lạnh lùng
Bầu trời xanh thẳm một màu trong
Nắng mai chưa ấm người đi vội
Phảng phất sương mờ ngỡ chớm Đông
 
Gánh cúc ai về, áo mờ sương
Đôi chân như lướt ở bên đường
Trông như cả một mùa Thu mỏng
Đang nhẹ bay trên những phố phường
 
Có chút gì như thoáng ngỡ ngàng
Hình như quên mất cả Thu sang
Thời gian trôi hẳn như sông chảy
Hay bởi tìm quên, việc ngút ngàn?
 
Ôi, chắc là... em thất bại rồi
Khi rằng, anh sẽ sớm quên thôi
Gió se se buốt, lòng nhoi nhói
Sao bảo quên đi... lại nhớ người?
 
Anh muốn quên em, có thật sao
Quên tháng năm trôi, phố ồn ào
Mà sao một thoáng vàng hoa cúc
Một trời Thu ấy... lại nôn nao?

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

Biết đến khi nào

Ngày nao mây trắng về ngang phố
Xin nhớ nhung thôi chạm mắt người
Nụ buồn xanh mãi từ bao thuở
Biết đến Thu nào hóa lá rơi?

Hoang vu, nay phố không còn nắng
Bàng bạc trời Đông, lạnh buốt lòng
Em về khi tiếng đời thinh lặng
Thơ chắc phai rồi trong gió Đông

Giấc mơ, thôi đã như huyền thoại
Mắt biếc vương chi một nét trầm
Thương em, xót một thời xa ngái
Thật gần, tình vẫn mãi xa xăm

Cõi xưa, những con đường thơm thảo
Năm tháng dần thưa, gió vẫn dầy
Chắc gì vương sót lời anh gửi
Khi ước bao lần em ghé đây?

Đêm tìm mộng

Phố vắng, đêm buông, gió hững hờ
Mượn nhờ men nhạt dỗ niềm mơ
Người xa, xa đến từng cơn mộng
Chỉ thoảng nhanh qua, chẳng nán chờ
 
Có tiếng rao bay mỏi một vòng
Lạch xạch, xe vào, ra ngõ cong
Làn mây như khói vờn ngang cửa
Đêm nhói lên màu đôi mắt mong
 
Là lá bên vườn rơi rõ êm
Hay tiếng thời gian khẽ bên thềm
Bóng của nỗi buồn sao chưa mỏng
Thảng thốt, quên mà như... nhớ thêm!
 
Em đi... đêm chẳng mấy khi chìm
Trôi nổi, con thuyền trên sóng tim
Chở một nỗi niềm... thao thức mãi
Ở đâu, em hỡi, để anh tìm?
 
Nào phải mùa xưa chẳng ghé qua
Mà thoáng hương xưa lỡ nhạt nhòa
Anh thấy bóng mình trong ký ức
Sao người mỗi lúc lại càng xa
 
Chưa say, sao mộng lạc lối về
Hay chính lòng anh mãi u mê?
Đêm ngỡ rơi vào trong đáy cốc
Dốc lên... Mơ gối ấp, tay kề 
 
Hằng mong đêm cháy... giống đêm xưa
Người đến bên anh, thắp giấc vừa...
Bóng lẻ giữa dòng..., ly đã cạn
Mà tàn canh... phố bỗng như mưa!