StatCounter

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Lẻ một trầm tư

Như giấc mơ một thời, thấp thỏm
Nắng trên cao, gió hát... xa vời 
Cánh đồng mây... sóng chiều ráng đỏ 
Có con thuyền, thả chẳng ra khơi 
 
Rồi cơn mưa cũng thôi bồng bột 
Nắng hững hờ, nắng chẳng còn say 
Vài cơn gió quen đường qua ngõ 
Se sắt... lòng người chợt heo may 
 
Không nắng rám, cạn dần tháng Tám 
Quả bưởi vàng ngủ lịm trên cây 
Có chút nhớ như làn gió thoảng 
Ru hồn trong chiều lá rơi đầy 
 
Trên phố vẫn người, xe tấp nập 
Vẫn ồn ào... Lẻ một trầm tư 
Anh nhớ em, muộn màng, quên tuổi 
Dạ cồn cào như vẫn... từng như...

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Nói chuyện cùng Trăng

Có những ngày, phố bừng lên rất đẹp
Gió mơ màng, mây, nắng ở trên cao
Anh có tiếc cho cuộc tình đã khép
Khi giao mùa lá vẫn hát lao xao?
 
Có khi nao mơ phảng nồng hương cũ
Mảnh vườn thơ, hồn thiếu nữ trong lành
Em se thắt... thơ trỗi mầm, ươm nụ
Chẳng nỡ nào viết để gửi cho anh
 
Em thật hiền, em thích tên Cỏ dại
Đời thênh thang anh lại thấy xao lòng
Em nhớ quê, nhớ về thời xa ngái
Ngày em cười, anh hóa một con sông

Là con sông mang trong lòng nỗi nhớ
Len núi rừng, vật vã chảy về Đông
Là khói sương, mong manh từng hơi thở
Mơ thiên đường... Biết em đoái anh không
 
Ý nghĩ còn bay nhanh hơn ánh sáng
Còn nhớ nhau là như vẫn đang gần
Ta gặp nhau, mỗi lần như gió thoảng
Buông tay đàn, giai điệu vẫn rung ngân
 
Trăng đêm nay thật tròn, soi rất tỏ
Nhờ đám mây, không vò võ một mình
Trái tim ai đã qua thời bỡ ngỡ
Không như vườn, gió thoảng cũng rung rinh
 
Trời bên em, sang ngày Thu rải nắng
Biết làm sao anh sẻ ánh trăng này
Thương dòng sông chở phù sa thầm lặng
Bờ bên người, xa lắm, biển nào hay

Anh hãy vui, khi thuyền xuôi qua bến
Thương thật nhiều... nhưng chắc chẳng đủ duyên
Biết bao đêm, bóng hình ai hiển hiện
Ngại chạm vào, sợ vỡ mảnh bình yên

Có phải Trăng, hay lời xa em nói
Mà đêm thanh như lắng giọng em mềm
Trăng sát gần, Trăng vẫn cao vòi vọi
Sông héo gầy, hay nước vẫn dâng thêm

Nỗi đau ngọt ngào

Nắng mưa là chuyện của trời
Nhớ thương ai cũng chuyện đời mà thôi
Tiếc gì một đóa hoa rơi
Nhạt phai hương sắc, tả tơi giữa dòng...
Còn gì để đợi, để mong
Mười năm, một thoáng hư không cõi trần...!


Em nói... và rồi em đi luôn
Hàng cây ngơ ngẩn, trời rưng buồn
Chiều sao lặng lẽ dài con phố
Như trước giông về, sao thê lương

Anh tập quên... và anh tập quen...
Nhưng bắt đầu sao đây, hỡi em
Đường đông đúc thấy trong lòng vắng...
Nhắm mắt mà đêm vẫn thấy đèn

--------------------------

Hoàng hôn như lửa cháy... thêm dầu
Bùng lên bao nỗi đau tận sâu
Anh muốn cố..., bao lần đã cố...
Mà sao luôn quay lại từ đầu

--------------------------

Gió mang mùa Xuân gieo khắp nơi
Muôn đốm ly ty nở trắng đồi
Đêm qua cũng gió xô từng chập 
Sớm nay, nhìn... như cánh sao... rơi...

Sao em tự ví đóa hoa rơi
Kệ nắng, mưa đi - chuyện của trời
Nhen bao năm... cháy... nay tàn lụi
Anh thấy tim mình thoi thóp... nơi...

Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

Se lòng

Sớm nay, nắng ngập tràn
con phố cũ
Gió nghịch đùa
trên cánh áo ai qua
Nhiều hàng cây
vẫn như còn say ngủ
Mặc vàng ươm... trên những phiến lá già
 
Tiếng ai cười... gió vừa đưa,
rất khẽ
Nhớ làm sao, thanh âm ấy...
Se lòng
Hai đứa mình... những niềm mơ rất trẻ
Hai nẻo trời, hai số phận long đong! 
 
Anh qua phố
trong mùi thơm nắng sớm
Quán cafe quen đã kín bao người
Tiếc cái ghế... anh vẫn ngồi bao thuở
Có ai rồi...
giữ hộ khoảnh đơn côi
 
Giai điệu cũ... có thổi hồn gió cũ?
Mà mơ màng bao mắt...
phố đang trôi
Anh nhớ em...,
nhớ về mùa Thu cũ
Lặng bên đường... như tiếng lá
vừa rơi
 
Anh từng ước...
đón em về phố nhỏ
Nghe mùa Thu ru dỗ giấc mơ hồng
Phố níu em...
bằng những điều rất nhỏ
Và hỏi thầm... em có ở lại không?
 
Mơ ước ấy... tàn khi Thu chưa tới
Lìa xa rồi, tim nhức nhối...
khôn nguôi
Nếu em nói, một lời thôi, anh đợi
Thì bao Thu...
anh đã chẳng... quên cười
 
Anh xin lỗi... đã làm em quay quắt
Bao người theo... lại nhận lấy quạnh hiu
Chẳng còn em...
lửa trong hồn như tắt
Ngỡ yêu người...
nhưng có phải là yêu?

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

Có những chiều như thế

Tàng cây còn những đốm nắng tàn
Gió đã lên rồi, gió miên man
Xòe tay định hứng chiều rơi muộn
Đã đỏ hoàng hôn rực cuối ngàn
 
Đàn chim đuổi nắng muốn hụt hơi
Để lại mênh mang cả khoảng trời
Nghìn nghịt dòng xe, người ken kín
Đường hiếm làm sao một tiếng cười!

Con phố ngày xưa... cứ tự về
Cho lòng anh nhớ đến tái tê
Gặp em trên lối đông người ấy
Một ánh nhìn thôi... suối si mê
 
Con suối trong veo, róc rách reo
Ta cứ xuôi dòng, ta trôi theo
Bao nhiêu ghềnh thác, mình luôn chảy
Khơi suốt bao năm... một thoáng... vèo!
 
Ta đã xa nhau mãi mãi rồi
Thời gian thì vẫn chẳng ngừng trôi
Chiều nay cũng giống bao chiều muộn
Em biết chăng em, có một người