Mình nói thương nhau lúc muộn màng...
Lòng anh khóc hận mỗi mùa sang
Đau bao cơn gió mùa Thu cũ
Thương mối tình ta... tựa lá vàng...
Em đến bên bờ giấc Thu nao
Ngọt ngào, bỡ ngỡ tựa chiêm bao
Hồn anh như trái hồng hết mọng
Đợi gió heo may để rớt vào...
Gặp em, anh muốn hòa vào đời
Như cây trên cánh đồng xanh tươi
Như con chim giữa bầy chim hót
Như lọn mây tô điểm bầu trời...
Lời còn chưa ngỏ, lòng như trao
Nhớ em như hạn nhớ mưa rào
Mong em như ngày Đông mong nắng
Em hỡi, yêu em tự khi nào...
Nhớ em, anh đã ước xa xôi
Mong một ngày xanh vui sánh đôi
Mùa sang khơi sắc tình phơi phới
Đâu hay... mình cứ xa..., xa vời
Chắc chẳng gì đau hơn lặng im
Bóng hình em anh khắc trong tim
Mà đau, mà buốt từng cơn quặn
Chẳng biết em đâu để đi tìm...
Cứ thế xa thêm, mãi chẳng gần
Đường xưa đã khuất dấu bàn chân
Anh về chốn cũ vừa Thu mới
Nghe gió Thu xưa thổi mấy lần
Em bây giờ đã vui hơn chưa
Phố nay đã khác..., đã bao mùa
Anh mong đôi mắt nâu hiền dịu
Nắng đã lên đầy, xóa dấu mưa