Phố đắm chìm... khuya chợt trở mình
Hàng cây xào xạc gió rung rinh
Người trong gác... bóng trầm như tượng
Lặng lẽ, hoài thương một mối tình
Thương mối duyên xưa quá nồng nàn
Vì đâu nên nỗi hóa dở dang
Để bao Thu đến hồn như chết
Để người xưa trĩu nặng tâm can
Góc phố trầm tư đợi heo may
Chiều qua, anh nhớ đến đọa đày
Giấc mơ ngày cũ, hương tình cũ
Gió chậm chưa về... đã vụt bay
Nhớ đến nao nao, tiếng em cười
Kiếp nào anh đã ngỡ thật tươi
Nhớ sao ánh mắt mang Xuân đến
Sưởi trái tim anh ấm giữa đời...
Đã mơ ta sánh bước bên nhau
Từ ngày em đến, tới ngàn sau...
Chiều anh qua phố... bao thương nhớ
Sầu thắm trên cây, lá chuyển màu
Có hôm, ra phố cùng bạn bè
Sắc trời Thu... ký ức hoe hoe...
Ly cafe đắng như thêm đắng
Đốt thuốc, thầm che ánh mắt nhòe
Đêm trôi... Gió trổ... Dạ tơi bời
Chân trời, góc bể, mình hai nơi
Nhớ em như nhớ từng hơi thở
Mà em, nay giống cánh mây trời
Không em, anh muốn giấu sầu vương
Vẫn cố thong dong giữa đời thường
Mà sao thật khó khi đêm xuống
Chờ sáng, sao như cả dặm trường!
Vì anh chẳng giết hồn anh được
Nhớ với thương em... đến cháy lòng
Phải chi anh có niềm mơ ước
Anh sẽ mong gì, em biết không?
Nhớ với thương em... đến cháy lòng
Phải chi anh có niềm mơ ước
Anh sẽ mong gì, em biết không?
Bây giờ, anh chỉ ước em quên
Ước hồn em tựa ánh mai lên
Dù tim anh vẫn chưa nguôi nhớ
Chỉ cần... em mãi mãi bình yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét