Sớm mai thấy nắng phớt xanh xao
Nhẹ phủ lên sương, gió rì rào
Lấp lánh, mơ hồ khung phố rộng
Ảo mờ... như một giấc chiêm bao
Nhẹ phủ lên sương, gió rì rào
Lấp lánh, mơ hồ khung phố rộng
Ảo mờ... như một giấc chiêm bao
Trên những hàng cây, lá ngả vàng
Như là Thu chín, sắp Đông sang
Xuôi ngược, dòng người, xe hối hả
Cảm giác như ai cũng vội vàng
Trên con đường ấy, nhịp sinh sôi
Mặc cho huyền ảo mùa đang trôi
Tôi nghe... như tiếng thời gian thở
Và trái tim... như cũng bồi hồi
Lâu nay, tôi đã cố ru mình
Mỗi ngày mới... lại mộng hồi sinh
Đã xa... năm tháng dài gian khó
Xung quanh, mọi thứ đã yên bình
Là tôi nghĩ thế, chứ đâu hay
Lúc phố đang mờ sương trắng bay
Lá rơi... trong nắng vàng giăng mỏng
Một thoáng, hồn tôi đã chất đầy...
Con phố này đây, ước đón nàng
Cùng nhau dạo bước buổi Thu sang
Và còn bao chốn, bao nơi nữa
Từng ước... Giờ đây đã lỡ làng!
Bao năm... tôi cứ hỏi, vì sao
Bởi vì duyên mỏng - phải lìa nhau
Hay trời cao quá, tay nào chạm
Hay tình yêu đẹp - chỉ thương đau?
Tôi sống như là... để che đi
Để thế gian kia... chẳng thấy gì
Bốn mùa... có lẽ Thu buồn nhất
Mùa tình tôi đã... hóa chia ly!
Đâu đó, nhà ai vẳng tiếng đàn
Nắng vẻ vàng hơn, sương sắp tan
Có lẽ mùa Thu luôn rất đẹp
Chỉ lòng ta... có tự bình an?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét