Ánh trăng đã loãng khi nào
Hỏi mây chẳng gật, hỏi sao, chẳng ừ
Con thuyền đêm, sóng lắc lư
Nghe thời gian nhích, tiếng như mệt nhoài
Nắng nào là nắng xiên khoai
Nỗi buồn nào đến một mai vẫn buồn
Phố đông, sao lại cô đơn?
Đêm tàn, sao chẳng vợi hơn, hở lòng?
Thời gian gạn đục, khơi trong
Còn da diết nhớ một vòng tay xa
Rằng thôi, cách biệt quan hà
Sao tim cứ dõi người ta đêm ngày?
Ước chi làm cánh chim bay
Ước chi làm gió, một ngày cũng vui
Gặp em, anh giấu ngậm ngùi
Ngắm em cho thỏa... cút cui anh về
Đã qua trùng điệp sơn khê
Mà chân loạng choạng lối thề, phố xưa
Bạc rồi những ánh sao thưa
Tiếng người xe sớm chạm vừa... ban mai!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét