Sương hay mây thấp lướt ngang nhà
Hiên trước bịn rịn giọt đêm qua
Phải mưa rấm rứt rơi trên mộng
Mà phố ban mai đã ướt nhòa?
Mắt na hé mở ngắm trời xanh
Hơi sương dìu dịu, sớm trong lành
Con nhện níu cành giăng tơ mỏng
Hứng đầy những hạt ngọc long lanh
Tiếng chim gọi nắng rộn vòm cây
Nhà cao lớp lớp chắn chân mây
Phố nhỏ gió về, hương hoa thoảng
Có khoảng hư vô chẳng lấp đầy
Ngày lên, bỡ ngỡ nắng mênh mang
Hàng cây cơm nguội sắp phai vàng
Ai thả lên trời bao nỗi nhớ
Trên làn mây trắng chở Thu sang
Muôn nỗi bâng khuâng buổi giao mùa
Không gian hư ảo tiếng nhặt thưa
Lời ru ai viết chi một nửa
Buồn ở trong tim... giấu chẳng vừa
StatCounter
Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016
Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016
Phải chi người có thể chiều nay
Mưa cuốn mây đi lúc cuối chiều
Khoảng trời trở lại xanh trong veo
Sắc nắng nhuộm vàng nơi góc phố
Mềm mắt tôi mơ một cánh diều...
Lấp lánh, cây nhìn như xanh hơn
Hơi mưa tựa sương khói dập dờn
Phố đẹp mơ màng như bức lụa
Nâng chén tà dương say mấy cơn
Phải chi người có thể qua đây
Chớm Thu sang, cơn gió chưa dày
Đôi cánh mỏng, cầu vồng bảng lảng
Nắm tay người, ta sẽ cùng bay
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016
Không em
Em ạ, chiều, mây sà xuống thấp
Mà không mưa, đất khát lâu rồi
Phố đông người, ngược xuôi tấp nập
Ngột ngạt buồn, lặng lẽ đơn côi
Không em, hồn anh như suối cạn
Nguồn vui đã kiệt mạch nuôi ngầm
Nghe lời bài tình ca ai oán
Lặng người muốn khóc mộng trăm năm
Anh như kẻ lữ hành cô độc
Xuyên đông đi kiếm lửa mặt trời
Nhớ em, đá cuội buồn lăn lóc
Một ngày cũng ứa lệ nằm phơi
Nhớ em. Ước gì... như gió thoảng
Đời vơi đi bớt một hai phần...
Những đêm ngóng mộng... trời vừa sáng
Ánh buồn đã rọi buổi thanh tân
Mơ ngày trời cao, nhiều mây trắng
Gió lên, nâng cánh mộng yêu người
Dẫu như cát bụi, tình chưa thắm
Anh vẫn mong tìm em khắp nơi
Mà không mưa, đất khát lâu rồi
Phố đông người, ngược xuôi tấp nập
Ngột ngạt buồn, lặng lẽ đơn côi
Không em, hồn anh như suối cạn
Nguồn vui đã kiệt mạch nuôi ngầm
Nghe lời bài tình ca ai oán
Lặng người muốn khóc mộng trăm năm
Anh như kẻ lữ hành cô độc
Xuyên đông đi kiếm lửa mặt trời
Nhớ em, đá cuội buồn lăn lóc
Một ngày cũng ứa lệ nằm phơi
Nhớ em. Ước gì... như gió thoảng
Đời vơi đi bớt một hai phần...
Những đêm ngóng mộng... trời vừa sáng
Ánh buồn đã rọi buổi thanh tân
Mơ ngày trời cao, nhiều mây trắng
Gió lên, nâng cánh mộng yêu người
Dẫu như cát bụi, tình chưa thắm
Anh vẫn mong tìm em khắp nơi
Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016
Xa em rồi, anh mới...
Anh chẳng còn mơ ngày kia biển cạn
Khi rũ như cây mùa hạn héo rầu
Trái tim ơi, giấc mơ còn nương nán
Khi bên đời, em giá lạnh từ lâu
Buổi chia xa, trời chẳng mưa, trong vắt
Đường anh đi, gió dìu dặt ru buồn
Hai hàng cây, lá như nghìn con mắt
Nhìn theo người, màu xanh ngắt... Cô đơn
Đời bao lâu? Buồn không như gió thoảng
Ngày trong anh - nốt lặng, những cung trầm
Có nhiều đêm... nhớ em thôi... đã rạng
Anh đi làm... trôi giữa quãng thanh âm
Tình là chi? Gặp nhau đâu quá trễ
Sao thương nhau, ta giữ... để muộn màng
Sao anh tin "không gì là không thể"
Mà nghẹn ngào... chẳng đợi buổi em sang
Một ngày nao, nắng có hồng như trước
Mây mỏng bay như sương khói ngang nhà
Cho anh xin giữ trong đời mơ ước
Tiếng tơ lòng ngân theo bước em qua
Trái tim ơi, giấc mơ còn nương nán
Khi bên đời, em giá lạnh từ lâu
Buổi chia xa, trời chẳng mưa, trong vắt
Đường anh đi, gió dìu dặt ru buồn
Hai hàng cây, lá như nghìn con mắt
Nhìn theo người, màu xanh ngắt... Cô đơn
Đời bao lâu? Buồn không như gió thoảng
Ngày trong anh - nốt lặng, những cung trầm
Có nhiều đêm... nhớ em thôi... đã rạng
Anh đi làm... trôi giữa quãng thanh âm
Tình là chi? Gặp nhau đâu quá trễ
Sao thương nhau, ta giữ... để muộn màng
Sao anh tin "không gì là không thể"
Mà nghẹn ngào... chẳng đợi buổi em sang
Một ngày nao, nắng có hồng như trước
Mây mỏng bay như sương khói ngang nhà
Cho anh xin giữ trong đời mơ ước
Tiếng tơ lòng ngân theo bước em qua
(Từ Những bài thơ không gửi)
Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016
Những dòng thơ như tàu mắc cạn
Bầu trời đầy mây, nắng lem nhem
Bóng nắng rơi hờ trên lối quen
Con đường anh về chưa mòn cũ
Bởi đã bao giờ thôi nhớ em
Gió thoảng lạnh như thể gió mùa
Hạ vừa sang lại, Thu thì chưa
Chợt sợ, nao lòng như bao bận
Anh nhớ em... trời đổ cơn mưa
Em ơi, năm tháng cứ dài ra
Càng mong gần lại thấy càng xa
Nhìn dọc con đường xanh hút mắt
Những hàng cây đang trở nên già...
Nơi mình vẫn thế, vẫn vênh nhau
Ngày và đêm, hai nửa địa cầu
Những dòng thơ như tàu mắc cạn
Giữa bể đời ta chẳng về đâu
Em dường như giờ đã ngủ rồi
Thương sao ngày ươm mộng chung đôi
Hai đứa ước, muộn màng câu ngỏ
Để lòng đau, thương suốt cuộc đời
(Từ những bài thơ không gửi)
Hồ Gươm, chiều tháng 6
Chầm chậm chiều soi bóng mặt hồ
Dịu dàng liễu rủ, sóng lô xô
Gió man mác thoảng, đường thưa vắng
Mây nhởn nhơ trôi, cảnh hững hờ
Lộc vừng rắc đỏ một đoạn thềm
Ai biết... cồn cào hay dịu êm
Dịu dàng liễu rủ, sóng lô xô
Gió man mác thoảng, đường thưa vắng
Mây nhởn nhơ trôi, cảnh hững hờ
Lộc vừng rắc đỏ một đoạn thềm
Ai biết... cồn cào hay dịu êm
Thoảng ánh mắt nào như chững lại
Nhớ người, trong gió nhẹ, nghe tên...
Hồn anh... bảng lảng giấc mơ xa
Nhớ em... dìu dịu ánh dương tà
Đương Hạ, phố trầm như Thu đến
Nhớ người, trong gió nhẹ, nghe tên...
Hồn anh... bảng lảng giấc mơ xa
Nhớ em... dìu dịu ánh dương tà
Đương Hạ, phố trầm như Thu đến
Lối về nắng đọng ngỡ em qua
Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016
Nỗi đau có thật
Gió ru lời hát nào quên
Em về trong phố, nắng trên môi hồng
Đường đủ vừa, chẳng phải đông
Cho bao mắt luyến, chân không muốn rời
Anh ngang qua lối, chơi vơi
Con tim bối rối những lời ngu ngơ
Loanh quanh cũng muốn giả vờ...
Mà làm sao giấu, luôn khờ trước em
Đôi chân trên phố thân quen
Thi nhau vấp bước, còn quên cả dừng
Oai phong đau, chỉ ngại ngùng
Hình như em đã như từng... trong mơ
Bao năm xuôi ngược đến giờ
Đêm qua mới thấm... chưa mờ... thương em
Trong tim buồn lại nhói thêm
Hình như lối ấy mang tên Nghẹn ngào
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)