StatCounter

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Nhớ em thì... hãy gọi em đi

"Nhớ em thì... hãy gọi em đi"
Muốn gọi cho em... biết nói gì (?)
Cứ bắt đầu quanh mưa với nắng...
Anh sợ em cười... như mọi khi
 
Anh nhớ em không, nhớ em không?
Mà trái tim anh cứ phập phồng
Muốn nhắn đôi lời sang bên ấy
Mà sợ em cười... chuyện viển vông!
 
Anh thấy rối lòng qua mỗi ngày
Mà em đâu biết, em nào hay
Vàng hoa nay rắc đầy sân ngõ
Thu hắt hiu từng đợt heo may
 
Em cứ đợi anh... Anh đợi em...
Ngỡ nhớ thương thầm nuôi trái tim
Thời gian... như một liều thuốc độc
Đâu biết vô tình, anh mất em!
 
Sợi dây ta nối như một chiều
Ngại ngần... anh lỡ một tình yêu
Thuyền đã sang bờ, đau, ngoái lại
Một người, anh nhớ biết bao nhiêu!
 
Nhớ em thì... hãy gọi em đi
Vì ngại ngần... anh khóc chia ly
Xin ai, nhớ nhau, mau nhắn, gọi
Đừng giống tôi, buồn... lệ hoen mi 

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Em có còn nhớ những cơn mưa?

Bão tan rồi, để lại phố chan mưa
Những con đường lại tựa sông, như cũ
Những áo mưa như đàn gà mái rủ
Ngược xuôi dòng, trời vần vũ mây đen
 
Ngập con đường chứa bao nỗi thân quen
Nghe lòng ướt, lạnh cả triền ký ức
Tìm chỗ cao, dòng xe như du mục
Ôi, con đường từng thổn thức mơ xa!
 
Mưa tháng Mười, lòng buốt tựa tháng Ba
Chân thềm cũ, bóng ngôi nhà mái cổ
Quán đổi tên, mà buồn anh còn đó
Đã bao chiều, xuyên mưa gió, trông em...
 
Mưa ào ào, xe chẳng nhích được thêm
Ánh mắt ướt, người xe bên cùng cảnh
Nếu được mơ, anh còn mơ chắp cánh
Để qua đường hay về cạnh người xưa?
 
Có khi nào em nhớ những cơn mưa?

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Mưa dầm tháng Tám

Tháng Tám,
dầm dề,
suốt tuần mưa
Mưa như Ngâu muộn, Ngâu lỡ mùa
Ai đó nói
còn đang bịn rịn
thì trời nắng vẫn ngỡ lòng mưa
 
Em nhắc: anh đừng nên nhớ em
Kẻo em trằn trọc suốt cả đêm
Tại mưa rả rích,
mưa không ngủ,
nào phải lòng anh lại yếu mềm
 
Ký ức chưa mờ trong mưa giăng
Dù triền miên gió quất, mưa dầm
thành phố lặng lẽ
và lặng lẽ
Ướt nhòe
Anh cũng vậy
lặng câm
 
Mặc cho miệt mài mưa không ngơi
Nhìn mưa,
đừng nhớ mắt em ngời
Nghe mưa ràn rạt,
mưa rả rích,
lòng cố nhủ lòng không chơi vơi
 
Mong tháng ngày bên ấy bình yên
Môi xinh cười như nắng mới lên
em rạng rỡ
Như ngày em đến
có nỗi buồn anh đã biết quên
 
Mưa rơi,
mưa rơi,
lại mưa rơi
Trời không chịu đất, đất chịu trời
Chỉ sợ có ngày mưa quên tới
nỗi lòng sao biết giấu
tả tơi

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Mộng một ngày

Gió tản mây thành trăm nhớ, quên
Ngàn cây nhòa sắc phủ lưng triền
Ngoài xa, một thoáng chiều rơi xuống
Chầm chậm nghe lòng khẽ nhói lên
 
Phảng phất lối về mảnh sương sa
Le lói đèn chen tán cây già
Khoảnh khắc vô tình như hơi thở
Phố mềm như giấc mộng đang qua
 
Như bao lần, ghé bước bên sông
Chẳng vì đâu..., hồn thả theo dòng
Sông rộng quá, mùa này nước xiết
Chở hồn tôi ra biển, được không?
 
Em xa rồi, lòng buồn bao lâu
Hỡi dòng sông nước sẫm, đục ngầu
Cuốn phù sa về nơi cửa biển
Chỉ một chiều, chẳng quản nông sâu  
 
Mộng một ngày, mỏi mệt buông tay
Được rời xa, xa được kiếp này
Được tìm em, ngượng ngùng, bỡ ngỡ
Nhìn mắt nhau..., sợ nói... gió bay

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Nhớ em trong mưa

Có những ngày mưa không phải chỉ là do thời tiết, mà có khi vì lòng người không còn nắng.
Đường phố thì luôn thân quen, chỉ là lòng người chợt lạ.
Có những người từng bước qua nhau... mà không hề biết lòng mình sẽ còn nhớ nhau nhiều đến thế...


Khuôn cửa đang nhòe đi trong mưa
Hơi mưa như khói mỏng loang vừa
Khúc phố nước dềnh như sông nhỏ
Bóng người, xe chậm lúc ban trưa
 
Ngỡ những ngày mưa xưa... phôi pha
Yêu dấu, nhiều năm... cũng nhạt nhòa
Hết nắng, phố dầm mưa, luôn thế
Cớ gì... mi ướt, mắt trông ra
 
Những cánh rừng mưa đã khuất rồi
Dòng sông mùa lũ cũng xa xôi
Chỉ khoảng trời đang mưa trắng bạc
Phố ơi, sao bỗng nhớ tên người!
 
Có phải vì xưa mưa... chúng ta
Nhìn nhau, nghìn dặm bỗng như là...
Anh nhớ... bao lần cơn mưa đổ
Em chờ anh đến... ngỡ hôm qua
 
Em chắc đang say giữa giấc nồng
Còn anh, như gấu ngủ mùa Đông
Tìm quên... nhưng bỗng cơn dông đến
Nhìn phố dầm mưa... thấy nhói lòng!
 
Dưới bóng mưa... như phố tròng trành
Nhớ em... như nhớ một màu xanh
Của đôi mắt... của ngày không gió
Của lần đầu... em gọi tên anh!
 
Mưa vẫn triền miên... Phố bình yên
Sợ nhòa, sợ ướt một cái tên
Chỉ là trưa vắng, hồn chưa lắng
Chỉ là anh nhớ... mãi không quên!

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Hồn nơi xứ Quảng

Sót chút nắng vàng trôi trên sông
Khúc đê đã vắng bóng mục đồng
Gió thoảng hương mềm thơm hoa cỏ
Không thuyền, chẳng bến nữa, bên Đông...
 
Anh ghé quê em, đất Quảng Nam
Chẳng phải ngao du... mà đi làm
Sao lại thấy hồn "ru theo gió"
Lòng dặn quên... mà dạ chẳng cam
 
Em qua bên ấy thuở nào rồi
Anh về xứ Quảng, dạ còn khơi
Chưa gặp làng quê xưa em ở
Mà mắt đâu đâu cũng dáng người 
 
Cảnh sắc thanh bình khi nước lên
Vẳng tiếng khoan hò nghe rất quen
Phải chi anh đã... và em đã...
Có lẽ... đời anh đâu mất em
 
Dòng Trường Giang sóng khẽ lao xao
Sao Hôm dần lấp lánh trên cao
Cô bác đã chèo ghe vào đón
Gọi tên... thân như tự kiếp nào

Có con sông nào không ra biển?
Có con sóng nào không vỗ bờ?
Có được mấy điều như vĩnh viễn?
Sao lâu rồi..., anh vẫn hoài mơ?

Mảnh đất gầy "chưa mưa đã thấm"
Thương em... mà đã chậm lời yêu
Nắng đã tàn... sông màu tím thẫm
Xa em rồi... đêm đã cô liêu

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Một lần nữa ngày hôm qua

Lại một lần nữa ngày hôm qua *
Bài hát về một thời đã xa
Anh nghe cô ấy... mà như thấy
Cô ấy hát về chuyện đôi ta
 
"Anh đã làm tim cô nát tan"
Ngoài trời, mưa vẫn tuôn chứa chan
Trào dâng một nỗi niềm... đau rát
Anh chẳng muốn lìa xa... Trái ngang!
 
Chúng ta... đã có giấc mơ hoa
Anh đã mơ em... một mái nhà
Anh đi... mang nỗi lòng câm lặng...
Bởi đã nghĩ rằng... em đã xa
 
Quán quen, mưa gió vẫn đông người
Biết ai trong đó... buồn hay vui
Carpenters đượm buồn đang hát...
Và tim anh... thổn thức không lời
 
Có lẽ... trong anh vẫn vẹn nguyên
Khoảng trời xưa ấy, khoảng trời riêng
Nhớ em da diết... nhưng anh ước
Nơi nào... em mãi được bình yên