StatCounter

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Hoa sữa tháng Năm



Xa mờ mới cập bến mùa đông
Sao nghe tê buốt ở trong lòng
Mưa rả rích, phập phồng bong bóng
Đàn cò vẫn rợp dải ven sông...

Đã lắng nghe mưa suốt mấy ngày
Lãng quên, sao đành bỏ nơi đây
Câu du ca ướt, môi mằn mặn
Mưa khóc giùm nhau sau bấy nay?

Cây đứng dầm mưa đêm phố thưa
Loang loáng người, xe trong bóng mưa
Gió mang thổn thức, mang trăn trở
Hương một loài hoa nở lỡ mùa

Từ buổi em mời chén ly bôi
Nắng theo em, nắng bỏ phố rồi
Trời mưa day dứt, mưa mòn mỏi
Hơi thở cũng buồn như khói hơi

Hồn như thuyền mỏng giữa dòng trôi
Nghe mưa gõ nhịp càng tơi bời
Tháng Năm đã khác bao mùa Hạ
Hoa sữa rụng cùng hoa tím rơi

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Từng giọt đêm rơi

Mịt mờ phố xá đã lùi xa
Đất khách, đôi chân mỏi không nhà
Gió ngược, cây rừng như ngoái lại
Dấu ngày tháng cũ vạn màu pha

Những dòng anh viết dưới trăng khuya
Chẳng còn ai nữa để sẻ chia
Chỉ niềm day dứt lâu lâu nhỏ
Tý tách trong đêm, gọi nhớ về

Muốn đi xa... Đi mãi được không
Con sông xưa mòn mỏi, thay dòng
Đêm sóng vỗ vọng vào thinh vắng
Khuya nằm đếm mãi... đục hay trong?

Mong gặp em... rồi nay trốn em
Nghe giọt buồn rơi phía chân thềm
Tiếng chim khắc khoải, đêm gần cạn 
Sao mờ dần... sắp một ngày lên

Ngày mai sẽ khác ngày hôm qua
Chỉ nỗi nhớ em chẳng biết già
Rung mỗi tiếng ngập ngừng, mừng tủi
Con tim nào trốn nhịp... gần, xa

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Sớm nay, phố giống nỗi quắt quay

Thấy gió qua vòm cây đu đưa
Thấy hoa thơm - ong bướm nô đùa
Thấy khoảng trời bình yên - ô cửa
Bồng bềnh buồn mây trắng - ngày xưa...
 
Nói nhớ em, chừ có nghĩa chi
Muốn hay không, đường ai nấy đi
Tình nào đẹp, tình đã lỡ?
Sớm nay, phố bỗng quắt quay, vì...
 
Ai về được tháng năm ngày trước
Anh thương em, giấu ở trong lòng
Đáy mắt chẳng thể nào che được
Nỗi buồn, dù trời sớm nay trong
 
Em bên ấy, xin bình an nhé
Nhớ em làm anh sống tốt hơn
Nếu được ước một lần có thể
Mãi yêu em, yêu trọn tâm hồn

Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017

Rêu phong

Những nhánh cây đan ru mơ chiều
mơn man gió thoảng lời tình yêu
nắng thưa phớt nhẹ trên sương mỏng...
Mơ, một thoáng thôi đã quá nhiều

Hôm nào em bảo đã rêu phong...
Sương đọng trên cây chợt tuôn dòng
Tháng Ba, ai dễ đi tìm nắng
em hỏi buồn xem có biết không?

Ừ thì quên được, cứ quên thôi
giống xưa, Đêm làm bạn anh rồi
Vì ta xa mãi nên thành phố
đâu nói lên lời đau chia phôi

Thương em nay đã hóa lỗi lầm
con tim ứa lệ chỉ lặng câm
Dòng thơ anh gạn từ đêm trắng
để tự ru anh những nốt trầm

Giấc mơ ai chắp cánh, quên về
để hồn thổn thức giữa cơn mê
Sớm nay chẳng giống như bao bận
anh đã mơ em chợt quay về

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Hôm em tạ từ, trời đổ mưa

Hôm em tạ từ, trời đổ mưa
Những vạt mưa như thay lời thừa
Có cả bao điều anh muốn nói
Bây giờ..., em hỡi, muộn màng chưa

Gió bứt lá rồi thả khắp đây
Đường mưa sao buốt giá thế này
Tháng Tư cơn rét chừng xa lắm
Sao lá run mà tê tái thay

Nỗi nhớ bây giờ côi cút hơn
Muốn gửi vào thơ, chữ cũng hờn
Làn mưa bạt gió như roi quất
Anh thấu trong lòng đau mỗi cơn

Mưa gió tơi bời ngang tháng Tư
Em có bao giờ không, thấy như
Hồn anh theo mãi làn mây trắng
Rớt buổi chiều nay vụn nát nhừ

Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2017

Tháng Tư

Phố lạnh vừa trong buổi tháng Tư
Xao xác bay bao lá xà cừ
Ngang qua lối, như mùa Thu trút
Nhớ em, lòng anh chợt hình như...
 
Hàng bằng lăng lá đã lên xanh
Tháng sau là ngút ngát, mong manh
Màu hoa tím, một thời anh gửi...
Thương thuở nồng yêu đã qua nhanh
 
Anh từng mơ nhiều lắm, em về
Ngỡ thật gần, chẳng phải cơn mê
Trên con phố chật vừa..., tay nắm...
Mẹ hỏi, mày sao mắt hoe hoe?
 
Như có lần, em nói sẽ qua...
Mùa Xuân luôn trôi nhanh thôi mà
Anh mong mãi, một ngày chưa đến
Trái Đất tròn... bay hết bao xa?
 
Đợt lạnh này như cũng sắp vơi
Thấp thoáng nắng lên, rộng khoảng trời
Sớm sương thoáng bay ngoài khung cửa
Tim ngỡ ngàng... Anh nhớ em thôi!

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

Trăng non tháng 4

Mùa này, chiều chưa có hoàng hôn
Ngày phố qua hỗn tạp tiếng ồn
Bâng khuâng bước sang vùng thưa dịu
Chợt thấy mình như khách, không hơn

Bẩy sắc mầu pha trộn không gian
Thiếu đâu đây vẳng một cung đàn
Ngân che phút nghe hồn dội lại
Chẳng lắng trầm mà chỉ mong tan...

Xa chợt về manh gió mồ côi
Tán cây xào xạc, lại im rồi
Trăng non tháng, chưa đầy, chưa tỏ
Chỉ đủ vừa soi bóng mà thôi

Thưa dần... lặng hẳn bước chân đêm
Còn lại nhành hoa, ánh trăng mềm
Thơ mộng như nỗi buồn lặng lẽ...
Bắt gặp lòng chưa thể quên em