Bất chợt nhìn nhau
thoáng
thế thôi
đã vuột tầm tay
đã xa vời
Ánh mắt
đường mây
hoa nắng
rụng
tơi tả
nét sầu
không đáy
rơi
Biền biệt
mùa trôi
vơi màu nhớ
Ai biết
ngoài kia
sắc đã ngời
Như một lần
anh không thể đợi
Nay
vạn ngày sầu
luyến
Thu côi
StatCounter
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
Em, những chiều mưa và anh
Lắc rắc mưa rơi, chẳng ướt đường
Chiều sao hoang lạnh đến thê lương
Gió liu riu, phố trầm thưa vắng
Một nỗi đìu hiu chẳng tỏ tường
Gió liu riu, phố trầm thưa vắng
Một nỗi đìu hiu chẳng tỏ tường
Áo anh về, vạt ướt, tà khô
Đường quen mà sóng gợn lô xô
Câu thơ nào vẫn nằm trang vở
Gửi... sợ em chê... tủi dại khờ
Xa xôi, mọi thứ thật mong manh
Mỗi buổi gặp nhau tựa để dành
Em nói em thường ban mai sớm
Nên hẹn khi chiều phai phía anh
Có những chiều xưa, mưa lấm lem
Chờ em, anh trú tạm bên thềm
Những giọt mưa mềm như muốn nhủ
Hạnh phúc là chờ, trông, ngóng em
Có chiều mưa thoắt đến, thoắt đi
Trơ hòn non bộ với cây si
Chờ em, bên góc hiên nhà ấy
Có lẽ trông anh chẳng khác gì
Có chiều mưa trút, phố thành sông
Chờ em, sợ ướt giấc mơ hồng
Trú... mà anh giống con chuột lột
Mỉm cười, em bảo: để em hong
Mà lạ, xa nhau cả khoảng trời
Mắt em sưởi ấm mảnh hồn côi
Anh tiếc là quên than: run... mãi
Anh muốn em nhìn anh mãi thôi
Thương những cơn mưa quá nồng nàn
Trời rải bao chiều trên thế gian
Ướt mưa hay ngấm rồi, thương nhớ
Đời có bao người mơ chứa chan?
Từ dạo em đi, mưa cũng thưa
Chỗ trú chân xưa cũng hoang thừa
Chiều nay mưa buồn, rơi rất mỏng
Đi về, anh nhớ... những cơn mưa
Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013
Nhớ khóm mây trắng
Chiều nay, phố nắng tràn gay gắt
Sao nhà đài dự báo... dịu êm?
Tẻo teo mây trên khoảng trời xanh ngắt
Ngước lên nhìn... anh cứ thương em
Anh vẫn nhớ khoảng trời xanh thắm
Mà thư em tựa dải mây bay
Che anh dọc buổi chiều chang nắng
Gió không lời mà gió ru say
Thư em viết, nếu ai ru dỗ
Thì em mơ đến tận chân trời
Bay chẳng ngừng, đến khi rơi, đỗ
Thương một người... sao quá xa xôi!
Anh đã viết, mà không dám viết...
Sợ mầm yêu chết yểu, tim đau
Rồi em vắng, như em đi biệt
Có đâu ngờ... ta đánh mất nhau!
Lá thư..., anh chưa từng gấp lại
Mà chẳng còn mơ ước... hoài mong
Chỉ nhớ em, thương em... mãi mãi
Em nơi nào, nay có vui không?
Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013
Lời ru của lá
Trăng lên chầm chậm, gió nhạt dần
Chỉ còn thổn thức tiếng tơ ngân
Vườn khuya xào xạc từng hơi thở
Muốn viết... lòng sao bỗng ngọ ngần
Anh nhớ ngày nao bước viễn du
Trăng suông, bóng lẻ, trắng sương mù
Người không thèm níu, trời không giữ
Gió trả hồn hoang cuối sông Thu
Em vớt hồn anh, ủ giấc thơ
Để gieo khắc khoải đến bao giờ
Ánh trăng hờn lạnh đầy con phố
Mộng lắt lay, sầu hoen giấc mơ
Năm tháng mờ phai, thư đã thưa
Ngõ hẹp chờ ai, gió chẳng vừa
Sương trĩu, cung đàn khuya đã lặng
Lá đổ, nghe lòng như gió mưa
Anh vẫn đi, bao chiều hun hút
Mơ bóng em, thoang thoáng sương mờ
Trước lìa rơi, lá còn ru hát
Yêu là đời, hay chết trong thơ?
Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013
Dù chỉ còn là kỷ niệm
Đêm ì ạch như xe bò leo dốc
Mưa một hồi, gió một thoáng, rồi im
Nhớ em quá, anh một mình trằn trọc
Tháng năm nào... đang thổn thức trong tim
Hiên nhà anh, có ngọn đèn đang thức
Nhòa hơi mưa, cam chịu suốt đêm dài
Ánh đèn yếu nào đâu soi lồng ngực
Mà giật mình, như thể dối gian ai
Bên em, phố chừng này đang hối hả
Mong em giờ quên từng đã quen anh
Anh cũng thế – lặng thầm như chiếc lá
Nghe cây rừng, ru mình đã từng... xanh
Anh vẫn nhớ, buổi đầu tiên, thật lạ
Mình qua nhau, ngỡ gió thoảng... rồi qua
Em trên "phố", dòng người đông vui quá
Anh khẽ nhìn... như nắng đậu trên hoa
Mưa một hồi, gió một thoáng, rồi im
Nhớ em quá, anh một mình trằn trọc
Tháng năm nào... đang thổn thức trong tim
Hiên nhà anh, có ngọn đèn đang thức
Nhòa hơi mưa, cam chịu suốt đêm dài
Ánh đèn yếu nào đâu soi lồng ngực
Mà giật mình, như thể dối gian ai
Bên em, phố chừng này đang hối hả
Mong em giờ quên từng đã quen anh
Anh cũng thế – lặng thầm như chiếc lá
Nghe cây rừng, ru mình đã từng... xanh
Anh vẫn nhớ, buổi đầu tiên, thật lạ
Mình qua nhau, ngỡ gió thoảng... rồi qua
Em trên "phố", dòng người đông vui quá
Anh khẽ nhìn... như nắng đậu trên hoa
Em chẳng nói… hình như em bối rối
Chỉ mỉm cười, né tránh ánh nhìn anh
Em đâu biết… có một người rất tội
Thương nhớ thầm, nên hắn sợ... mong manh
Lần sau nữa, và nhiều lần sau nữa
Chúng ta quen, bao bỡ ngỡ, ngập ngừng
Ôi, ai biết, có gì sau cánh cửa
Em thật lành, em chẳng ngại người dưng
Mảnh hồn anh, từng tả tơi, lay lắt
Em chỉ cười: anh có muốn hay không?
Anh đã sống... nhờ tin vào ánh mắt
Khi em nhìn anh bằng... vạn mũi chông
Em, cô gái mắt nâu tròn ươm nắng
Và nụ cười... làm anh ngỡ ban mai
Năm tháng ấy, cứ bùng lên thầm lặng
Em hỏi kỳ: anh sao đó, nhớ ai?
Anh tiếc lắm, và lòng anh đau lắm
Khi tơ hồng ươm mãi, đụng dây oan
Anh đã ước, dưới mặt trời, tay nắm
Đi trong đời... Nay biết khóc hay than!
Dù chẳng thể… đi cùng nhau mãi mãi
Anh vẫn mang ơn năm tháng bên người
Không có em, chắc anh không trở lại
Nhớ em... Lòng anh ước, muốn em vui
Đi trong đời... Nay biết khóc hay than!
Dù chẳng thể… đi cùng nhau mãi mãi
Anh vẫn mang ơn năm tháng bên người
Không có em, chắc anh không trở lại
Nhớ em... Lòng anh ước, muốn em vui
Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013
Những giấc mơ không ngủ
Đêm thong thả tựa như ly cà phê
nhỏ vào thẳm sâu những giọt mềm, đắng ngắt!
Chợt thấy hồn mình từ trống không, hiu hắt
đầy dần lên, buồn theo giọt đêm vơi...
Muốn được mơ nhìn em khóe môi vui,
chẳng còn trách ngày xưa anh đã vội...
Mỗi ngày sang luôn mãi là ngày mới
sáng bừng lên, ấm áp tiếng em cười.
Vẫn muốn mơ, dù biết quá xa xôi
ngày xa lắc đời cho mình thanh thản
Xin cho anh thương em vạn lần hơn tình bạn,
bớt dần đi cô quạnh giống đêm này!
Gió im rồi, nỗi nhớ vẫn còn lay
trốn không nổi, dẫu cả ngày xuôi ngược...
Em ơi, mong em được vui, đừng ủ buồn như trước
cho anh khỏi quặn lòng gắng mỗi bước qua đêm
nhỏ vào thẳm sâu những giọt mềm, đắng ngắt!
Chợt thấy hồn mình từ trống không, hiu hắt
đầy dần lên, buồn theo giọt đêm vơi...
Muốn được mơ nhìn em khóe môi vui,
chẳng còn trách ngày xưa anh đã vội...
Mỗi ngày sang luôn mãi là ngày mới
sáng bừng lên, ấm áp tiếng em cười.
Vẫn muốn mơ, dù biết quá xa xôi
ngày xa lắc đời cho mình thanh thản
Xin cho anh thương em vạn lần hơn tình bạn,
bớt dần đi cô quạnh giống đêm này!
Gió im rồi, nỗi nhớ vẫn còn lay
trốn không nổi, dẫu cả ngày xuôi ngược...
Em ơi, mong em được vui, đừng ủ buồn như trước
cho anh khỏi quặn lòng gắng mỗi bước qua đêm
Mong em về
Phải em về, hay anh chiêm bao?
Cảm giác thân quen, tiếng thì thào
Bâng khuâng, dõi bóng trong đêm rộng
Phố dài... Chỉ có gió lao xao...
Cảm giác thân quen, tiếng thì thào
Bâng khuâng, dõi bóng trong đêm rộng
Phố dài... Chỉ có gió lao xao...
Anh nhớ em từng muốn về thăm
Anh nhớ tình yêu đã trỗi mầm...
Thành phố vẫn nồng nàn, sâu lắng
Lửa lòng ấp ủ đã bao năm...
Ngày em qua phố sắp gần chưa?
Xin trời hôm ấy nắng, đừng mưa
Để vui in bước trên từng ngả
Để lúc em xa, nhớ đủ vừa...
Em về, thử ngắm phố, quen không
Từ nỗi lòng anh gửi, ngóng trông?
Hồn anh muốn được hòa trong gió
Mượn chút hương hoa thổi tóc bồng
Mong em về... Biết có giấc say
Cho nỗi buồn mơ chắp cánh bay
Mảnh hồn thao thức trong cơn mộng
Được gọi yêu thương tiếng đủ đầy
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)