Trăng lên chầm chậm, gió nhạt dần
Chỉ còn thổn thức tiếng tơ ngân
Vườn khuya xào xạc từng hơi thở
Muốn viết... lòng sao bỗng ngọ ngần
Anh nhớ ngày nao bước viễn du
Trăng suông, bóng lẻ, trắng sương mù
Người không thèm níu, trời không giữ
Gió trả hồn hoang cuối sông Thu
Em vớt hồn anh, ủ giấc thơ
Để gieo khắc khoải đến bao giờ
Ánh trăng hờn lạnh đầy con phố
Mộng lắt lay, sầu hoen giấc mơ
Năm tháng mờ phai, thư đã thưa
Ngõ hẹp chờ ai, gió chẳng vừa
Sương trĩu, cung đàn khuya đã lặng
Lá đổ, nghe lòng như gió mưa
Anh vẫn đi, bao chiều hun hút
Mơ bóng em, thoang thoáng sương mờ
Trước lìa rơi, lá còn ru hát
Yêu là đời, hay chết trong thơ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét