Lắc rắc mưa rơi, chẳng ướt đường
Chiều sao hoang lạnh đến thê lương
Gió liu riu, phố trầm thưa vắng
Một nỗi đìu hiu chẳng tỏ tường
Gió liu riu, phố trầm thưa vắng
Một nỗi đìu hiu chẳng tỏ tường
Áo anh về, vạt ướt, tà khô
Đường quen mà sóng gợn lô xô
Câu thơ nào vẫn nằm trang vở
Gửi... sợ em chê... tủi dại khờ
Xa xôi, mọi thứ thật mong manh
Mỗi buổi gặp nhau tựa để dành
Em nói em thường ban mai sớm
Nên hẹn khi chiều phai phía anh
Có những chiều xưa, mưa lấm lem
Chờ em, anh trú tạm bên thềm
Những giọt mưa mềm như muốn nhủ
Hạnh phúc là chờ, trông, ngóng em
Có chiều mưa thoắt đến, thoắt đi
Trơ hòn non bộ với cây si
Chờ em, bên góc hiên nhà ấy
Có lẽ trông anh chẳng khác gì
Có chiều mưa trút, phố thành sông
Chờ em, sợ ướt giấc mơ hồng
Trú... mà anh giống con chuột lột
Mỉm cười, em bảo: để em hong
Mà lạ, xa nhau cả khoảng trời
Mắt em sưởi ấm mảnh hồn côi
Anh tiếc là quên than: run... mãi
Anh muốn em nhìn anh mãi thôi
Thương những cơn mưa quá nồng nàn
Trời rải bao chiều trên thế gian
Ướt mưa hay ngấm rồi, thương nhớ
Đời có bao người mơ chứa chan?
Từ dạo em đi, mưa cũng thưa
Chỗ trú chân xưa cũng hoang thừa
Chiều nay mưa buồn, rơi rất mỏng
Đi về, anh nhớ... những cơn mưa