Miên man, đêm vắng, gió không lơi
Hàng phố chìm trong giấc điệp rồi
Lá lao xao mãi, không đầu, cuối
Chuyện những con tàu chẳng ra khơi...
Có nỗi buồn xanh, chẳng lụi tàn
Vẫn còn lấp lánh với thời gian
Là khi dang dở, tình không chết
Dù trái tim yêu lệ muốn tràn
Anh vẫn thương thầm qua tháng năm
Mặc vườn khuya kể mối tình câm
Trông gió khuya về, bao đêm trắng
Được ngỡ như là em ghé thăm
Như em, như anh, giống vạn đời
Gặp, rồi thương nhớ... buổi đôi mươi
Đến khi bạc tóc còn lưu luyến
Khoảnh khắc tim ta chạm mắt người
Muốn khóc khi mơ lại ngày đầu
Em như nắng ấm xua đêm thâu
Bên em, bao sắc đời yêu thế
Anh nhớ trời xanh trong mắt nâu!
StatCounter
Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2022
Thứ Hai, 21 tháng 10, 2019
Buổi Thu tàn
Về ngang con phố lúc Thu bay
Ngỡ những cánh chim đuổi theo bầy
Lá Thu vờn múa, vàng xao xác
Ai có nghe hồn như gió lay?
Có lẽ là Thu sắp đi rồi
Còn cây bàng đứng lại, đơn côi
Ngày nào tôi cũng về qua ngõ
Lá đỏ... nhìn lên, nhói... một hồi
Lá đỏ hồng in giữa khoảng trời
Như thể nỗi lòng ai... chơi vơi
Chờ nhau cho đến khi Thu cạn
Rồi đỏ bầm đau... nhớ một người
Rồi lại khổ thầm buổi Đông sang
Lắt lay... sót lại những lá bàng
Nhìn xa như lửa trời đỏ lựng
Thiêu cháy lòng tôi... mãi vắng nàng
Chiều nay, lá trút tựa Thu mưa
Nhớ em... buồn... biết nói sao vừa
Thế là Thu sắp thành Thu cũ
Biết người đã hạnh phúc hay chưa?
Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2019
Sợ... đêm
Từ lâu, anh sợ... những canh thâu
Vì giấc ngủ tô chẳng xanh mầu
Trằn trọc, âm thầm... trong đêm vắng
Mỏi mắt đen nằm mơ mắt nâu
Những đêm, phố lặng dưới trăng khuya
Thèm sao một ngọn gió... bên kia
Gió quên đường gió, hồn đeo nặng
Cảm giác... tim như bị núi đè
Nhiều đêm... trời phố ngập tràn mây
Thảng thốt, tầng không vạc kêu bầy
Tối đen, gom hết vào ly cạn
Mà bóng đêm dài... uống chẳng say
Có đêm... chớp giật, sấm vang trời
Lòng như ràn rạt tiếng mưa rơi
Muốn lẩn trong làn roi nước ấy
Giấu mắt nhòa trong... nỗi nhớ người
Có đêm... trời lộng, gió lao xao
Vườn khuya thao thức, chuyện rì rào
Chỉ dám gọi thầm tên ai khẽ
Sợ cỏ cây ngoài kia giễu rao
Thiếp đi... hạnh phúc, giấc mơ người
Tỉnh rồi... lặng lẽ... mặn trên môi
Lặng lẽ dâng tràn.. rơi, chới với
Chỉ bóng đêm trôi... chẳng phải đời!
Cho nên anh thấy... sợ bóng đêm
Vì đêm... chứa vạn nỗi không tên
Nhưng đôi khi... muốn cùng đêm giấu
Một tiếng than thầm: anh nhớ em!
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2019
Lá thư trả lại (Email bounce)
Quanh quẩn vào ra, lui lại tới
Mà chiếc ba lô cũng chẳng đầy
Đêm đã rất gần, đêm chẳng đợi
Thiếu gì, sao dạ cứ loay hoay
Làn gió thoảng, mềm như hơi thở
Chiếc lá rơi rồi, tiếng rơi êm
Ngày mai, anh lại dầm sương gió
Biết đến khi nào...
Anh nhớ em...
Từng lời thư em, anh đã thuộc
Chẳng điện, đèn, ừ cũng chẳng sao
Không có net, chắc là tốn thuốc
Mà lo... em xót, lại kêu gào
Có lẽ lâu, bao lâu, chưa biết
Nhưng anh mong sẽ sớm trở về
Sợ em buồn, khi anh biền biệt
Chẳng thư từ, ngày tháng lê thê
Tiếng cười em, giá mà gói được
Tóc em mềm có thể làm khăn
Đôi mắt nắng, nao lòng anh ước
Sưởi đêm dài, mưa lạnh, không chăn
Nếu em nhớ, cứ biên thư nhé
Ngày anh về, đọc chẳng cần cơm
Rừng khuya vắng, anh thêu hồn trẻ
Trong lời thơ, thương nhớ không sờn
Anh vẫn vui, nếu em không thể...
Giữa mịt mờ, Xuân cứ cạn vơi
Em hãy tin, chân trời, góc bể
Anh còn thương em... mãi trong đời
Chẳng đủ vừa cho nhớ thương em
Cho anh gửi vào lòng phố xá
Để em về... còn chút hương quen
HN, 2003
Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018
Anh có còn được nhớ em không?
Anh có còn được nhớ em không
Khi nhói đau cố dụi lửa lòng
Đi trong phố nhớ ngày bươn chải
Tận rừng già... vẫn có em trông
Đến bây giờ, chẳng biết vì sao
Mình từng thương, từng nhớ như nào
Sao lặng lẽ... để buồn khôn xiết
Tháng năm dài... hồn vẫn lao đao
Em dịu lành như nắng tinh khôi
Anh tự ti, chưa dám mở lời
Quen..., thân..., nhớ... để hồn khắc khoải
Em cao vời... như ánh sao thôi
Anh chần chừ... Em cũng lặng im...
Biển trời xa đâu dễ kiếm tìm
Anh cất bước, buồn in đáy mắt
Nhớ thương đành giấu lặng trong tim...
Nghe muộn màng... em nói yêu anh
Trái tim thêm đau... chẳng thể lành
Sao ngang trái, tột cùng đau khổ
Trút lên đời giữa buổi còn xanh!
Anh thương em, thương đến tận cùng
Thương cuộc đời, biết có gì chung (?)
Bao năm cố dặn lòng buông bỏ
Mà sao tim nhớ vẫn muôn trùng
Một ngày nào, trên lối em qua
Dấu chân anh chắc cũng phải nhòa
Câu thơ cũ tựa hồ sương khói
Chắc chi tình yêu ấy phôi pha
Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018
Rôi thời gian sẽ trả ta về
Riết cũng dần quen với lạnh lùng
Chẳng còn bỡ ngỡ nữa, mùa Đông
Trái tim thắp lửa... chưa hề lụi
Mà chẳng còn ai để sưởi cùng!
Anh cứ tìm em bao lâu nay
Viết cả ngàn câu... mà đâu hay
Trăm thương, nghìn nhớ... thành vô nghĩa
Khi chẳng còn em ở chốn này!
Phố anh, Đông chẳng có tuyết rơi
Anh chỉ lo em tận xứ người
Băng giá... những ngày Đông trắng xóa
Một mình... mà tình đã xa xôi
Ai biết ngày sau sẽ ra sao
Chỉ biết hôm nay mình như nào
Một mai... em gặp dòng thơ cũ
Xin nhận như tình anh muốn trao
Em nhé, dần quên những muộn phiền
Dù trần gian chẳng có phép tiên
Nhưng anh tin những ngày đang tới
Sẽ trả ta về cõi an nhiên
Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2018
Trưa, phố đầu Đông
Có vẻ như Đông đã sang rồi
Dầm dề mưa lạnh, gió không ngơi
Phố dài trơn ướt, người xe chậm
Thu lặng rời đi, chẳng một lời
Anh còn nỗi nhớ... định nhờ Thu
Biết gửi vào đâu giữa trời mù?
Em ạ, tháng ngày trôi nhanh quá
Náu mình... da diết một câu ru
Đố ai ngồi võng mà không đưa (*)
Mắt anh nhìn phố cũng nhòa mưa
Phố trưa như một dòng sông nhỏ
Mà nỗi cô đơn chẳng chở vừa
Anh ước, trong mưa thấy nụ cười
Như ngày xưa ấy, em xinh tươi
Hồn anh ấm lại... lòng anh nhớ
Bình yên, trong sáng - mắt môi người
Tình ta chẳng níu được thời gian
Thu đi, bao lá còn chưa vàng
Và anh còn nhớ, còn thương mãi
Nguyện cầu em luôn được bình an!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)