StatCounter

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2019

Lá thư trả lại (Email bounce)

Quanh quẩn vào ra, lui lại tới
Mà chiếc ba lô cũng chẳng đầy
Đêm đã rất gần, đêm chẳng đợi
Thiếu gì, sao dạ cứ loay hoay
 
Làn gió thoảng, mềm như hơi thở
Chiếc lá rơi rồi, tiếng rơi êm
Ngày mai, anh lại dầm sương gió
Biết đến khi nào...
Anh nhớ em...
 
Từng lời thư em, anh đã thuộc
Chẳng điện, đèn, ừ cũng chẳng sao
Không có net, chắc là tốn thuốc
Mà lo... em xót, lại kêu gào
 
Có lẽ lâu, bao lâu, chưa biết
Nhưng anh mong sẽ sớm trở về
Sợ em buồn, khi anh biền biệt
Chẳng thư từ, ngày tháng lê thê
 
Tiếng cười em, giá mà gói được
Tóc em mềm có thể làm khăn
Đôi mắt nắng, nao lòng anh ước
Sưởi đêm dài, mưa lạnh, không chăn
 
Nếu em nhớ, cứ biên thư nhé
Ngày anh về, đọc chẳng cần cơm
Rừng khuya vắng, anh thêu hồn trẻ
Trong lời thơ, thương nhớ không sờn
 
Anh vẫn vui, nếu em không thể...
Giữa mịt mờ, Xuân cứ cạn vơi
Em hãy tin, chân trời, góc bể
Anh còn thương em... mãi trong đời
 
Có lẽ là đêm nay hẹp quá
Chẳng đủ vừa cho nhớ thương em
Cho anh gửi vào lòng phố xá
Để em về... còn chút hương quen
 
HN, 2003 

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Anh có còn được nhớ em không?

Anh có còn được nhớ em không
Khi nhói đau cố dụi lửa lòng
Đi trong phố nhớ ngày bươn chải
Tận rừng già... vẫn có em trông
 
Đến bây giờ, chẳng biết vì sao
Mình từng thương, từng nhớ như nào
Sao lặng lẽ... để buồn khôn xiết
Tháng năm dài... hồn vẫn lao đao
 
Em dịu lành như nắng tinh khôi
Anh tự ti, chưa dám mở lời
Quen..., thân..., nhớ... để hồn khắc khoải
Em cao vời... như ánh sao thôi
 
Anh chần chừ... Em cũng lặng im...
Biển trời xa đâu dễ kiếm tìm
Anh cất bước, buồn in đáy mắt
Nhớ thương đành giấu lặng trong tim...
 
Nghe muộn màng... em nói yêu anh
Trái tim thêm đau... chẳng thể lành
Sao ngang trái, tột cùng đau khổ
Trút lên đời giữa buổi còn xanh!
 
Anh thương em, thương đến tận cùng
Thương cuộc đời, biết có gì chung (?)
Bao năm cố dặn lòng buông bỏ
Mà sao tim nhớ vẫn muôn trùng
 
Một ngày nào, trên lối em qua
Dấu chân anh chắc cũng phải nhòa
Câu thơ cũ tựa hồ sương khói 
Chắc chi tình yêu ấy phôi pha

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

Biết đến khi nào

Ngày nao mây trắng về ngang phố
Xin nhớ nhung thôi chạm mắt người
Nụ buồn xanh mãi từ bao thuở
Biết đến Thu nào hóa lá rơi?

Hoang vu, nay phố không còn nắng
Bàng bạc trời Đông, lạnh buốt lòng
Em về khi tiếng đời thinh lặng
Thơ chắc phai rồi trong gió Đông

Giấc mơ, thôi đã như huyền thoại
Mắt biếc vương chi một nét trầm
Thương em, xót một thời xa ngái
Thật gần, tình vẫn mãi xa xăm

Cõi xưa, những con đường thơm thảo
Năm tháng dần thưa, gió vẫn dầy
Chắc gì vương sót lời anh gửi
Khi ước bao lần em ghé đây?

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

Mùa Đông đến sớm

Cơn mưa dầm dẫn phố vào Đông
Chen chúc người, xe, phải đi vòng
lối đi nào chưa kín chật
Mưa chưa buồn... để lách qua không?
 
Những tưởng mùa Thu còn chưa tàn
Vườn bên còn thoảng hương hoàng lan
Nghe ráng chiều qua sâm sẫm đỏ
Thương nhớ dường như vẫn ngút ngàn...

Ướt lạnh bên đường những hàng cây
Lá xanh vương sót nhánh trơ gầy
Sao như mờ mịt qua màn nước
Những tiếng mơ hồ... vang tới đây
 
Lâu rồi, ta đã chẳng tìm nhau
Nhớ thương như đã... trời phai màu
Mắt anh lục khắp miền thơ nọ
Mỗi vụn tơ lòng, một nhói đau
 
Em giờ bên ấy có vui không?
Nhớ em, tim ngỡ có than hồng
Yêu thương biết mấy, buồn biết mấy
Vậy mà cũng ngót mấy mươi Đông 
 
Thôi, hẹn ngày nao đón mặt trời
Chút tình nương gió gửi về nơi...
Sớm nay ướt lạnh, trời u ám
Mà thương sao phố nhớ một người

(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2018

Bức tranh trắng

Có chút bồi hồi, chút nao nao
Sớm nay, phố cũ nắng ùa vào
Se sắt đôi làn cơn gió lạnh
Nhớ người... mà cứ ngỡ chiêm bao
 
Phố cứ lặng thầm bước sang Đông
Mặc lạnh se se, nắng bớt hồng
Không gian man mác hoàng lan thoảng
Mặc xốn xang lòng ai ngóng trông
 
Trên cao, mây lãng đãng, vờ trôi
Chẳng giống phố đông, vội, bao người
Muốn gửi những lời yêu thương ấy
Mây chở bao giờ mới đến nơi?

Mai này chắc phố sẽ lạnh hơn
Nhớ em, biết có ấm trong hồn
Thương bao năm tháng mình ươm mộng
Tựa bức tranh dầu chưa dấu sơn
 
(Từ Những bài thơ không gửi)

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2018

Mùa thu khóc

Hôm qua, khi nắng mai vừa chạm
Núi đã ngời lên những sắc vàng
Trời xanh vẫn gợn buồn tháng Tám
Chẳng còn mơ nữa lúc em sang
 
Đôi chân đã khắp miền nắng gió
Trải nhớ dài theo những suối ngàn
Ngoái trông, thành phố mờ xa... Lạ,
Nguyên vẹn nỗi buồn chưa khi tan
 
Chiều nay yên ắng, sương giăng lạnh
Nắng đã xa hơn, núi đã mờ
Người muốn quên buồn nhưng dư ảnh
Ùa về, day dứt một dòng thơ
 
Xa xứ, Thu dài hơn mấy sải
Mới bớt xanh thôi, lá chẳng vàng
Hồn anh đã đậm màu tê tái
Thương ngày em nói: đợi em sang
 
Thương em. Thương giấc mơ vừa thắp
Đá núi, sương rơi ngấn lệ trào
Sớm mai, cây rừng xin cúi thấp
Tạ biệt tình mình như trăng sao

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Déjà vu

Cố níu, niềm mơ xa, cứ xa
Hồn bao năm tựa kẻ xa nhà
Chiều thu sương khói che mờ phố
Dấu nhớ in hằn trên lối qua

Mà em qua phố bữa nào đâu
Hoài nhớ, cơn mơ cứ xanh mầu
Làm anh se thắt như từng hẹn
Luôn ngỡ còn đây... đôi mắt nâu